Với đàn bà quần áo đẹp là phù du, chồng con mới là thứ ở lại bên mình
Chị thấy cửa hàng thời trang đầu chợ đang giảm 50%, có cái váy còn có 100 nghìn, nhìn cái váy, chị lại ngập ngừng quay về vì nghĩ mua cái váy bằng tiền sữa ăn của con cả tuần.
Đi đâu cũng thấy người ta hô hào phụ nữ giờ phải được giải phóng, có mẹ còn bảo đừng làm mẹ sề đầu bù tóc rối, hãy là đàn bà chịu chơi. Phải biết yêu thương mình, phải biết ăn chơi, biết ăn diện, phải biết làm đẹp, phải biết nghĩ cho mình, biết yêu thương bản thân.
Nhìn lại chị, chị thấy mình tụt hậu khủng khiếp. Nhiều người, họ mua cái túi tiền triệu nhẹ nhàng như mua mớ rau. Còn chị, mua cái túi 200 nghìn chị còn phải cắn răng lên cắn răng xuống. Quần áo của chị, làm gì có cái nào quá 500 nghìn, toàn hàng chợ, mà phải là đại hạ giá chị mới dám mua. Tóc của chị, mấy năm nay không uốn, không nhuộm, thỉnh thoảng chị tự cầm kéo, bấm lại mái. Nước hoa, son phấn với chị là thứ hàng xa xỉ phẩm mà không bao giờ chị dám nghĩ tới. Chị cũng có hai đôi giày, một đôi mua đã ba năm, một đôi mua năm ngoái, đều là hàng đại hạ giá, đi đã mòn vẹt cả gót.
Ảnh minh họa
Sáng chị dậy sớm, nấu cho chồng con bát mì tôm, hay bát bún, còn chị thường xuyên ăn lại cơm nguội từ tối hôm trước còn thừa. Buổi trưa đi làm, chị xách theo cặp lồng cơm đi, tí thịt tí rau thế là xong bữa. Đồng nghiệp thì tranh thủ đi ăn ở ngoài rồi cafe, chị cũng nào dám mon men.
Chị chính là loại đàn bà mà người ta đang kịch liệt phản đối. Họ gọi những người như chị là ngu dốt kém cỏi, vì không biết yêu thương mình, không biết chăm sóc mình, thích hành xác mình. Loại phụ nữ như chị dễ bị chồng bỏ chồng chê. Nhưng vợ chồng chị, đều là dân tỉnh lẻ, bon chen ở lại thành phố lập nghiệp. Lương chồng chị được 7 triệu một tháng, lương chị được 4 triệu một tháng. Hai vợ chồng 11 triệu, chẳng có thu nhập gì thêm, nuôi hai đứa con nhỏ, nhà cửa không có phải đi thuê nhà. Hàng năm còn phải lo góp giỗ góp chạp cho nội ngoại hai bên.
Hai đứa con chị còn nhỏ, đứa lớn 4 tuổi, đứa nhỏ mới được 1 tuổi. Đã thế hai đứa còn cứ thay nhau đi bệnh viện, tháng trước đứa này viêm phổi, tháng sau đứa kia đau bụng sốt... Tiền bạc tháng nào cũng so so xíu xíu. Chị làm mẹ, trong khi con chẳng có đủ sữa mà uống, thì chị nỡ lòng nào dám mua cho mình cái áo mới.
Thỉnh thoảng cũng thích ăn diện, thích cái này cái kia, nhưng lại nghĩ đến mấy hộp sữa cho con, là chị chẳng dám. Chị cứ nghĩ mình thì sao cũng được, nhưng con nhà người ta được 10, con chị chẳng nhẽ không được 3. Con nhà người ta có sữa ngoại uống, chỉ mong con chị có đủ cữ sữa nội uống cho đủ dinh dưỡng.
Chị nghĩ thôi thì chị mang tiếng là mẹ bỉm sữa, ra ngoài có ăn vận lôi thôi tí cũng chẳng sao, nhưng chồng chị, đàn ông con trai, nhìn mà không tươm tất thì lại thành hèn hèn tội tội kiểu gì ấy. Thế nên chị mà có đi mua gì thì lại cứ tặc lưỡi, thôi đàn ông họ cần dùng đồ tốt tốt xịn xịn một tí cho da dáng, chị dành mua cho chồng hết, mình thì sao cũng được. Nhà mà vợ diện, chồng diện phải thuộc kiểu có kinh tế, có của ăn của để, chứ như nhà chị thì làm sao mơ nổi.
Chị là đàn bà, khéo trèo khéo chống cũng trong tay chị cả, tiền mỗi tháng thì chỉ có bằng ấy, chị mà cũng ăn chơi trác tác thì thử hỏi cái gia đình chị thành cái gì? Các con chị sẽ ra sao? Chồng chị sẽ như thế nào đây?
Chẳng ai bắt ép chị phải sống khổ cực, nhưng chị tự thấy mình phải có bổn phận lo cho chồng lo cho con. Chị ăn mặc đẹp, ra đường cho thiên hạ ngắm nhìn, họ khen chị được vài câu sáo rỗng thì có ích gì? Trong khi con chị chẳng có sữa mà uống, chồng chị thì lôi thôi lếch thếch.
Với chị, điều quan trọng nhất trong cuộc đời chị là chồng con được khỏe mạnh vui vẻ. Chị quan niệm đàn bà mà ích kỉ chỉ biết yêu thương bản thân mình thì tốt hơn hết không nên lấy chồng đẻ con làm gì. Đã xác định lấy chồng, có con là phải biết sống cho gia đình, cho con cái.
Chị thấy nhiều người thật nực cười, gia đình thì cũng chẳng phải là khá giả gì, chỉ rất bình thường, thế mà lúc nào cũng ăn diện ngút trời. Mặc cho chồng con lôi tha lôi thôi ra sao thì ra, cứ lo cho mình ăn diện trước đã. Họ nghĩ họ làm thế là giữ được chồng, họ đâu biết rằng đó chính là cách đẩy người chồng ra xa khỏi gia đình hơn. Đàn ông họ cần một mái ấm để trở về, đâu phải cần một bà vợ thích má phấn tô son cả ngày. Chồng chị thường bảo, cứ như chị, chăm con thương chồng thế này, chồng chị đi đâu cũng chỉ muốn về nhà. Ra ngoài mà có tơ tưởng em nào thì cũng thấy lương tâm cắn rứt lắm. Chứ còn chị mà như mấy bà khác, tối ngày chỉ biết ăn diện thì chồng chị đi cặp bồ lâu rồi. Đàn bà không biết gì sinh cho chồng cho con là đàn bà bỏ đi.
Phụ nữ ngày nay, nhất là những cô gái trẻ, đang bị nhồi nhét cho cái tư tưởng phải ăn chơi phải vì bản thân mình, phải bỏ mặc chồng con, đàn bà mà sống như vậy thì sớm muộn gì cũng tan cửa nát nhà.
Tối chị về nhà vừa nấu cơm, vừa nghĩ đến lời khen tặng của chồng, mà chị thấy mình thật hạnh phúc. Và đàn bà hạnh phúc như chị, quần áo đẹp chỉ là thứ ngoài thân, chồng con mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời.