Trước ánh mắt ngỡ ngàng của chồng, tôi ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ
Tôi tuyên bố ly hôn, tôi không chấp nhận chồng mình như vậy. Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng xấu hổ của anh, tôi ôm con và mang theo túi xách, bắt taxi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Cách đây nửa tháng, tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Anh đưa một cô gái trẻ đến uống cà phê ở quán của đứa bạn học cùng cấp 3 với tôi. Ảnh tình cảm của hai người được bạn tôi chụp gửi về cho tôi.
Bạn tôi còn nói, họ đến đây thường xuyên nhưng do người bạn đó mới biết mặt chồng tôi (qua facebook của tôi) nên giờ mới chụp và gửi được. Bạn tôi còn khuyên tôi nên đánh ghen một trận cho đỡ tức mắt. Lúc nhìn những tấm ảnh đó, tôi đã tức điên lên. Tôi thuê thám tử theo dõi và điều tra, biết được sự thật, tôi còn đau lòng hơn gấp bội.
Thì ra hai người họ đã qua lại với nhau được một năm, thậm chí cô gái đó đã từng đi phá thai một lần. Tôi dám khẳng định cái thai này là của chồng tôi. Chồng tôi làm việc cách nhà hơn 10 km, sáng đi tối về. Anh là người biết quan tâm đến vợ con, cũng thỉnh thoảng giúp tôi việc nhà. 4 năm sống với nhau, tôi chưa từng phải phàn nàn gì về anh. Nhưng tôi nào ngờ anh lại đi lại với một cô gái khác như vậy.
Ngày hôm đó, khi anh vừa về, tôi đã cầm những bức ảnh ném vào anh. Tôi tuyên bố ly hôn, không chấp nhận chồng lừa dối và dơ bẩn như vậy. Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng xấu hổ của anh, tôi ôm con và mang theo túi xách của mình, bắt taxi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chồng tôi chỉ ngồi thừ một chỗ, không ngăn cản hay níu kéo gì mẹ con tôi. Thậm chí anh còn chẳng đưa mắt nhìn theo khiến cơn giận trong tôi như sôi lên. Tuy nhiên, vừa bước vào nhà bố mẹ đẻ thì chồng đã phóng xe đến. Anh xin tôi quay về nhà giải quyết chuyện này kín kẽ. Tôi gạt tay anh ra, nói với anh có gan làm thì sao còn sợ người khác biết, đi ăn vụng mà còn đòi được người khác tôn trọng. Rồi tôi bấm chuông cổng để em trai tôi mở cửa.
Chồng tôi không chịu, anh nằn nì xin tôi theo anh về, anh sẽ giải thích tất cả. Anh nói chỉ hiểu lầm thôi, đó là bồ của thằng bạn thân với anh. Đến giờ phút này, chồng còn định lừa dối tôi. Chắc anh không ngờ tôi đã đi điều tra tất cả và biết tường tận mọi việc.
Tôi nói với anh để tôi yên, anh trở về và chờ đơn ly hôn của tôi. Lúc này, em trai tôi mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy vợ chồng tôi đứng giằng co nhau ở ngoài. Em ấy tưởng chúng tôi tới chơi, vừa cười vừa giúp anh rể dắt xe vào nhà. Nhưng tôi cản lại, bảo để cho anh ấy về, chị sẽ ở nhà một thời gian. Rồi tôi bước vào trong, đóng sầm cửa lại.
Tôi không nhận, không trả lời bất kỳ cuộc gọi, tin nhắn nào của chồng. Tôi chỉ dành thời gian để khóc và để căm hận hai kẻ đã đâm nát trái tim tôi. Tôi thật sự ghê tởm chồng. Khi mẹ tôi biết chuyện, bà bảo tôi cứ ở nhà cho khuây khỏa một thời gian rồi tìm cách giải quyết tốt nhất.
Mẹ chồng cũng gọi điện cho tôi, bà an ủi vỗ về tôi rồi khuyên nên tha thứ cho anh để con cái có một mái nhà êm đẹp. Bà nói đã mắng cho anh một trận và thề rằng nếu anh còn dám lăng nhăng nữa bà sẽ từ mặt chồng tôi. Nhưng tôi không muốn sống với anh nữa. Tình cảm tôi dành cho chồng bỗng nhiên không còn lại chút gì. Trong lòng tôi chỉ còn lại sự căm ghét anh thôi.
Tôi ở nhà mẹ đẻ đến nay đã được 2 tuần. Chồng tôi có đến xin mẹ vợ cho gặp tôi mấy lần nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Chị chồng tôi cũng gọi điện bảo tôi tha thứ cho anh, song khi nghe tôi kể lể lại sự tình thì chỉ biết thở dài an ủi.
Tôi viết đơn ly hôn, nhờ em trai mang đến khi anh bắt đầu đi làm. Tôi không biết anh nghĩ như thế nào về tương lai của cuộc hôn nhân này. Nhưng anh không ký đơn. Anh cũng không gọi điện cho tôi nữa. Chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi, xin tôi tha lỗi.
Tôi biết không thể duy trì tình trạng này mãi được. Song cứ nghĩ đến chồng là tôi lại tức điên lên. Thử hỏi như vậy sao mà sống được với nhau tiếp đây. Làm sao mà coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn yêu thương chăm lo cho anh? Tôi quyết tâm ly hôn, mặc anh hối hận, hay bố mẹ can ngăn. Tôi không biết làm vậy có đúng không?