Sởn gai ốc khi chạm ánh nhìn của mẹ chồng tương lai trong ngày ra mắt
Trái ngược hẳn với không khí vui vẻ ở nhà tôi, ngày về ra mắt gia đình anh, tôi sởn gai ốc khi chạm cái nhìn sắc lẹm của mẹ anh. Ngay khi bước chân qua cánh cửa, bà bảo chúng tôi ngồi đối diện và bắt đầu “khai thác” thông tin của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học hết lớp 12 tôi đi làm công nhân may. Sau đó vài năm có chút vốn liếng tôi ra mở một cửa hàng kinh doanh nho nhỏ ở Hà Nội. Cuộc sống bươn chải vất vả nên đến tận 30 tuổi tôi mới có bạn trai.
Anh kém tôi gần 3 tuổi, là nhân viên văn phòng với mức lương khá. Mặc dù tôi cũng cảm mến anh ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng vì hoàn cảnh khác xa nhau nên tôi biết giới hạn của mình và không cho phép mình sa chân vào tình yêu của anh.
Nhưng anh kiên trì theo đuổi tôi cả năm trời, anh cứ nhẹ nhàng ở bên cạnh tôi, không vồ vập, nóng vội. Anh nói dù bố mẹ đã giục chuyện vợ con nhưng nếu không phải là tôi thì anh chưa tính tới chuyện đó.
Cuối cùng, lý trí của tôi đã thua. Tôi trở thành bạn gái trong sự hân hoan của cả hai. Tôi cảm giác như không ai trên đời này, tôi là người may mắn nhất, hạnh phúc nhất.
Anh dọn tới cửa hàng của tôi ở chung, chúng tôi đã coi nhau như vợ chồng mặc dù chưa về xin phép bố mẹ hai bên. Tình yêu và hạnh phúc khiến tôi nghĩ rằng, chúng tôi có thể bên nhau bất kể ngoài kia có sóng gió vùi dập như thế nào đi nữa.
Đưa anh về nhà, bố mẹ tôi rất hài lòng với chàng rể tương lai này, bố mẹ còn giục giã chúng tôi mau chóng làm đám cưới vì tuổi của hai đứa không còn nhỏ nữa, bố mẹ tôi rất mong có cháu bế bồng.
Tôi như chết lặng khi nghe những lời nói đó của bà. (Ảnh minh họa)
Nhưng trái ngược hẳn với không khí vui vẻ ở nhà tôi, ngày về ra mắt gia đình anh, tôi sởn gai ốc khi chạm cái nhìn sắc lẹm của mẹ anh. Ngay khi bước chân qua cánh cửa, bà bảo chúng tôi ngồi đối diện và bắt đầu “khai thác” thông tin của tôi.
Câu đầu tiên mẹ bạn trai nói với tôi đó là, bố mẹ anh chỉ có một mình anh, hai ông bà đã cố gắng cả đời để có được cơ ngơi như ngày hôm nay nên con dâu phải có đầy đủ: công – dung – ngôn – hạnh. Có trình độ và phải môn đăng hộ đối với nhà anh.
Dù gia đình anh có điều kiện, nhưng ví dụ nếu mua nhà thì gia đình bên ngoại sẽ phải cho con gái theo tỉ lệ 50:50. Nếu không đáp ứng được yêu cầu, thì dù là ai bà cũng không đồng ý cho bước chân vào nhà, kể cả có tính kế “ăn cơm trước kẻng” thì bà cũng không bao giờ chấp nhận.
Đặc biệt, khi bà biết tôi hơn tuổi anh và gia đình có 2 chị em gái thì bà giãy nảy như đỉa phải vôi, bà nói: “Cháu nghĩ gì mà đòi với tới con trai bác, già rồi mà chòi mâm son. Bố mẹ cháu chắc không có phúc nên mới không sinh được con trai, lại còn sinh ra đứa con gái như cháu. Thằng Tuấn nhà bác dù có đui què, xấu xí cũng không hợp với cháu. Nhìn cái tướng cháu là đã biết...”
Từng lời nói của bà khiến tai tôi ù đi vì sốc. Mẹ anh quá khó tính, độc đoán và phần lớn là vì tôi hoàn toàn không đạt được bất cứ một điều nào trong tiêu chuẩn chọn con dâu của bà.
Dù bạn trai tôi ra sức cản và bảo bà không được nói như vậy nhưng bà vẫn không dừng lại. Bà quát anh nhưng lại nhắm vào tôi: “Tôi đang nói thì anh chưa đến lượt lên tiếng, dù là vợ anh nhưng là con dâu tôi, tôi không thể lơ là để cho mấy đứa vớ vẩn vào nhà được.”
Tôi biết, dù anh yêu tôi tới mức nào nhưng anh không thể bỏ bố mẹ mà theo tôi được. (Ảnh minh họa)
Bà còn nói rõ rằng không thể đồng ý cho con trai mình lấy một người có hoàn cảnh như tôi được. Nhà tôi không có con trai, sau này khi bố mẹ tôi già yếu bà lo Tuấn sẽ phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc bố mẹ vợ. Nhà bà lấy con dâu, lấy người về sinh cháu đích tôn chứ không có đi vơ thêm cục nợ vào người.
Tôi như chết lặng khi nghe những lời nói đó của bà, tôi không hiểu sao một gia đình bề ngoài gia giáo, nề nếp lại có thể thốt ra những lời cay độc như vậy. Suốt cả thời gian còn lại, tôi như người mất hồn bởi sự ghê gớm của mẹ anh và bởi cảm thấy bị xúc phạm.
Gần 1 tháng qua, tôi tìm cách tránh mặt người yêu, tôi nói rằng em họ sắp lên đây ở cùng tôi nên anh hãy dọn ra ngoài ở. Mặc cho anh tìm cách van xin và hứa sẽ thuyết phục bố mẹ nhưng tôi cảm thấy quá sợ hãi mẹ bạn trai. Tôi biết, dù anh yêu tôi tới mức nào nhưng anh không thể bỏ bố mẹ mà theo tôi được.
Tôi không hiểu nổi tại sao giữa thời đại này mà bố mẹ anh vẫn còn thiển cận như vậy. Mặc dù hai đứa rất yêu nhau nhưng nếu xác định đến với nhau, sẽ là một hành trình rất gian nan thậm chí sẽ mất tất cả. Nếu bỏ anh, cả đời tôi cũng không tìm đươc ai tốt hơn, nhưng tiếp tục với anh tôi không biết phải làm sao để vượt qua nỗi sợ hãi bố mẹ chồng. Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên.