Sắp đến giỗ đầu của bố, chị gái chuyển khoản 20 triệu nhưng 4 chữ kèm theo làm tôi nổi đóa, lập tức chuyển trả tiền: "Sao chị dám..."
Chỉ còn 5 ngày nữa là tới giỗ đầu của bố tôi. Hôm qua, chị gái làm tôi tức đến phát điên.
Bố mẹ tôi vốn rất thương chị Mỹ, là chị gái tôi. Chị Mỹ học giỏi, tốt nghiệp đại học rồi xin việc, lấy chồng ở thành phố. Cuộc sống của chị rất viên mãn, tràn đầy hạnh phúc. Xét về tình - tiền, chị ấy đều hơn tôi. Điều này càng làm bố mẹ tôi hãnh diện hơn. Ông bà thường khoe con gái đầu, trong khi không sống cùng chị. Còn tôi, người săn sóc ngày đêm thì lại chẳng để tâm đến.
Bố tôi mất vì đột quỵ. Khi đưa vào bệnh viện thì bố đã trong trạng thái "hồi dương". Bố muốn gặp chị Mỹ lần cuối nhưng không thể gặp được. Bởi khi đó, vợ chồng chị đang đi du lịch nước ngoài. Dù trở về ngay khi nhận điện thoại báo tin của tôi thì chị cũng không kịp nghe lời trăng trối của bố. Lần đó, tôi không trách chị. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chẳng ai kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng sau này, những ngày cúng bố, chị đều viện lý do để vắng mặt. Chị nói công việc quá bận rộn rồi chuyển khoản cho tôi ít tiền, bảo mua đồ cúng bố. Mẹ tôi dần nhận ra, chị gái đang thờ ơ với gia đình, chỉ ích kỉ sống cho bản thân. Bà không còn khoe chị nữa, mà nhắc đến chị là thở dài, rớm nước mắt.
![Sắp đến giỗ đầu của bố, chị gái chuyển khoản 20 triệu nhưng 4 chữ kèm theo làm tôi nổi đóa, lập tức chuyển trả tiền: "Sao chị dám..." - Ảnh 1. Sắp đến giỗ đầu của bố, chị gái chuyển khoản 20 triệu nhưng 4 chữ kèm theo làm tôi nổi đóa, lập tức chuyển trả tiền: "Sao chị dám..." - Ảnh 1.](https://afamilycdn.com/thumb_w/650/150157425591193600/2025/2/13/chong-dot-nhien-de-nghi-ngu-rieng-chuyen-xay-ra-tiep-theo-khien-toi-cam-thay-co-loi-voi-anh-gal-29-14e32ed-1728986868-294-width780height520-1739438284221878106986.jpeg)
Ảnh minh họa
5 ngày nữa là đến giỗ đầu của bố. Tôi gọi điện báo tin cho chị Mỹ vì tôi thừa biết, chị ấy sẽ không nhớ ngày. Quả đúng như tôi dự đoán, chị không nhớ ngày giỗ bố. Chị chuyển khoản cho tôi 20 triệu và nhắn 4 từ: "Chị không về được". Tôi gọi lại, hỏi lý do thì chị nói mình đã lên lịch cho chuyến du lịch nước ngoài từ tháng trước, giờ không thể hủy ngang được.
Tôi tức đến run tay, chỉ có thể nói: "Sao chị dám...". Tôi uất nghẹn đến không thể nói tròn câu nữa, chỉ đành tắt máy. Ngay lập tức, tôi chuyển khoản, trả lại chị 20 triệu đó. Tôi nhắn một đoạn tin rất dài, trách chị sống bạc bẽo, bất hiếu. Bố mất, chị không có mặt kịp thời. Mẹ đau khổ, thức trắng đêm đến đổ bệnh, nằm bệnh viện mấy lần đều do vợ chồng tôi chăm sóc. Rồi những lần cúng bố, chị cũng không về. Ngay cả giỗ đầu của bố, chị cũng đi du lịch chứ không về. Chị không xứng đáng với tình thương của bố.
Một lúc sau, chị gái gọi điện lại cho tôi, giải thích đủ kiểu nhưng tôi chỉ mở loa to cho mẹ nghe. Tôi không còn muốn nghe chị thanh minh nữa. Mẹ tôi rơi nước mắt, bảo tôi nhắn lại, kêu chị đừng bao giờ về quê nữa. Tôi không hiểu sao, chị gái lại sống vô tâm, bất hiếu đến thế?