Quát con riêng của chồng vì thái độ vênh váo, tôi bị chồng thách thức: "Có giỏi thì cô đẻ đi"
Tôi đã theo học một lớp may vá. Khó khăn lắm tôi mới may cho con bé một chiếc áo sơ mi để đến trường, vậy mà hôm qua tôi lại thấy nó cắt nham nhở.
Năm nay tôi mới gần 30 nhưng đã phải làm mẹ của một đứa trẻ 12 tuổi. Chưa kể cuộc sống sau khi kết hôn không như mong đợi khiến tôi càng chán nản.
Chồng tôi từng kết hôn và đã có con gái 12 tuổi. Vợ cũ của anh qua đời sau một vụ tai nạn. Sau khi mẹ mất, con riêng của chồng tôi bị tổn thương về mặt tâm lý. Con bé cứ nhốt mình trong phòng ôm ảnh mẹ khóc. Cho tới bây giờ, sau khi mẹ mất đã 4 năm, con bé vẫn luôn thương nhớ mẹ và lúc nào cũng u uất trong lòng.
Khi đến với chồng mình, tôi đã xác định sẽ vất vả trong quá trình tiếp cận con gái anh. Thú thật, tôi không có khả năng sinh con nên tôi rất muốn dồn tâm huyết cho đứa con riêng này của chồng. Chồng tôi cũng từng thổ lộ, anh rất sợ sau khi lấy vợ mới thì con gái anh sẽ bị bỏ rơi. Lấy một người không có khả năng sinh đẻ như tôi, anh sẽ bớt đi một nỗi lo.
Thú thật, tôi không có khả năng sinh con nên tôi rất muốn dồn tâm huyết cho đứa con riêng này của chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi biết, tự nhiên có một người phụ nữ về sống cùng bố và bắt con bé gọi bằng mẹ là việc không phải ngày một ngày hai là có thể làm được. Vậy nên trước khi kết hôn, nhiều lần tôi đến trường để đón con bé về. Vừa nhìn thấy tôi, con bé liền nói với cô giáo là không hề quen biết tôi. Báo hại tôi phải kêu chồng mình đến để xác minh là tôi không hề có ý đồ xấu.
Ngay cả chuyện ăn uống con bé cũng chống đối lại tôi. Những thứ mà tôi nấu, con bé chẳng bao giờ đụng đũa. Thấy cháu nhịn ăn vài hôm, bố mẹ chồng xót cháu liền thuê người giúp việc về.
Vì nghĩ con bé mất mẹ từ sớm nên cả nhà chồng tôi, ai cũng nuông chiều con bé. Thấy con nói trống không với tôi nhưng cả chồng và bố mẹ chồng đều làm lơ. Theo lẽ thường, nếu không muốn gọi tôi bằng mẹ, chí ít cũng phải gọi tôi bằng dì hoặc cô. Vậy mà nó lại kêu tôi là bà. Trước mặt chồng tôi, con bé luôn miệng: "Con không thích bà ta, con không muốn san sẻ bố cho ai ngoài mẹ".
Thiết nghĩ trong chuyện này, tôi phải là người giận mới đúng. (Ảnh minh họa)
Tôi rất khó chịu nhưng vẫn cố lấy lòng con riêng của chồng. Vì thế tôi đã theo học một lớp may vá. Khó khăn lắm tôi mới may cho con bé một chiếc áo sơ mi để đến trường, vậy mà hôm qua tôi lại thấy nó cắt nham nhở. Tôi hỏi con bé:
- "Con đang làm cái gì đấy? Có biết cô đã mất rất nhiều công sức mới may được chiếc áo như vậy không?".
- "Tôi có mượn cô may đâu. Áo cô may xấu quá, tôi không thích nên đã cắt ra đấy. Cô làm gì được tôi?".
Con bé nói với tôi xấc xược như vậy khiến tôi tức giận và đã nổi nóng. Tôi quát con bé: "Con đừng tưởng cô không sinh ra con thì không có quyền dạy bảo con". Đúng lúc ấy thì chồng tôi về, thấy tôi lớn tiếng với con gái, anh xô tôi vào tường rồi nạt nộ: "Có giỏi thì cô đẻ đi. Con của cô cô thích dạy thế nào cũng được, còn đây là con tôi".
Sau đó anh dẫn con gái về phòng và không nói chuyện với tôi từ hôm qua tới giờ. Thiết nghĩ trong chuyện này, tôi phải là người giận mới đúng. Chẳng lẽ muốn yêu thương người khác, muốn dạy bảo con cái cũng phải được sự đồng ý của người ta hay sao?