Tôi đã có những hạnh phúc theo cách rất... "dại khờ"

,
Chia sẻ

“Hãy luôn khát khao! Hãy cứ dại khờ”, đó là bí quyết hạnh phúc của tôi.

 Bạn bè vận động tôi rất lâu tôi mới gật đầu tham gia một cuộc thi viết về mình. Tôi biết, nếu để mình tự viết về mình thì tôi sẽ viết bằng một “loại” ngôn ngữ rất tinh vi, tự tin thái quá. Vì thế mà nhiều khi tôi trở thành “nổ”.

Tôi bắt đầu với câu chuyện thần tượng của mình, đó là Steve Job. Ở đâu, làm gì tôi cũng nhớ tới câu nói của ông: “Hãy luôn khát khao! Hãy cứ dại khờ”. Tôi biết, phụ nữ Việt Nam ít người dám khát khao, ít người dám dại khờ. Bởi nếu có khát khao, người ta sẽ được rèn cho hết khát khao. Nếu ai có dại khờ, người ta sẽ rèn cho bạn hết… dại khờ. Một điều hiển nhiên đúng để sống lành lặn trong xã hội, nếu bạn là phụ nữ. Tôi đã từng không lành lặn vì cái tội luôn luôn khát khao, mãi mãi dại khờ…

Khi tốt nghiệp đại học, ra trường, tôi đã làm một việc không giống bất kể một bạn trẻ nào. Đáng lẽ tôi được nhận vào một chỗ làm rất tốt, rất chuyên nghiệp ở Hà Nội thì tôi lại cắp ba lô đi chơi và từ chối công việc. Nói là đi chơi, nhưng tôi đi chọn nơi lập nghiệp. Tôi lang thang khắp các tỉnh thành, có đến một số thành phố lớn. Và tôi chọn Hải Phòng là điểm dừng chân: Một thành phố không có tắc đường, thuận tiện giao thông để về Hà Nội, phong cách sống của người Hải Phòng phóng khoáng. Nhưng điều đặc biệt là Hải Phòng ít có người làm việc chuyên nghiệp trong lĩnh vực của tôi: Truyền thông.

Gia đình tôi phát hoảng khi tôi về Hải Phòng. Các bác, các chú tôi gây áp lực cho bố tôi, nhưng bố tôi bảo: “Kệ nó, nó đi không trụ được về Hà Nội thì đừng trách ai”.

Tháng 7/2008 tôi về Hải Phòng với một bộ hồ sơ duy nhất để đi xin việc. Tôi đi xin việc hơn một tháng. Đến đâu tôi cũng xin làm vị trí quản lý, trong khi tôi mới ra trường. Tôi đề nghị mức lương cao gấp 4 lần mức lương trung bình ở Hải Phòng. Tất nhiên, chẳng dại gì nhiều nhà tuyển dụng tuyển tôi vào làm việc. Nhiều người tưởng tôi bị thần kinh.

Rồi có một công ty tuyển tôi vào với vị trí trưởng phòng truyền thông. Thật ra, khi tôi vào, giám đốc mới lập ra cái phòng đó. Giám đốc nhận tôi vào vì thấy tôi lạ và muốn xem tôi làm được những gì. Tôi có hứa trong ba tháng tôi sẽ “làm được cái gì”. Tôi lên kế hoạch để kết nối các doanh nghiệp, các đơn vị. Tôi lần mò, “rình” gặp từng lãnh đạo của các đơn vị một để tiếp xúc. Tôi kết nối họ tới một buổi hội thảo do chính tôi tổ chức. Lúc đó, thực lòng trong đầu tôi đã nghĩ: Nếu có thất bại thì giờ mình cũng chưa có gì để mất nhiều. Nhưng nếu thành công, mình sẽ có tất cả những bước cơ bản để lập nghiệp ở một nơi không người thân, không bạn bè. Và tôi làm hết sức mình. Trong khoảng một tháng, tôi làm việc cả ngày cả đêm. Tôi chuyển đến công ty ở và mỗi ngày chỉ ngủ có 2h – 4h. Nhưng lúc nào tôi cũng tràn trề niềm tin.

Ngày 6/12/2008, hội thảo của tôi diễn ra thành công. Tôi tạo được niềm tin đối với lãnh đạo thành phố, lãnh đạo các doanh nghiệp… Và tôi đã thực hiện được lời hứa của mình: Trong vòng 5 tháng về Hải Phòng, tôi đã hoàn thành bước tạo lập quan hệ xã hội. Sau 1 năm về Hải Phòng, tôi lập được công ty tư vấn truyền thông.

Tôi đã có những hạnh phúc theo cách rất...

Rồi tôi lập gia đình ở Hải Phòng. Tôi quyết định lập gia đình nhanh như cách tôi tiếp cận công việc. Nhưng cuộc sống hôn nhân không giống những gì tôi “lên kế hoạch”. Tôi không giải quyết được những mâu thuẫn trong gia đình riêng của mình. Tôi li hôn khi lập gia đình được hơn 1 năm. Tôi khóc rất nhiều vì sợ hãi. Tôi còn khóc trước mặt cả nhân viên mà không kiềm chế được.

Có một thời gian tôi bị cô lập công việc chỉ vì sự non nớt trong quản lý. Tôi là người gây dựng tốt, có thể nói đã làm nên một cuộc cách mạng về truyền thông ở Hải Phòng. Tôi cá tính, quyết đoán nhưng sự kiềm chế, bình tĩnh chưa có. Nhất là tôi bị thất bại trong hôn nhân. Lúc tôi về Hải Phòng không có cảm giác cô độc, nhưng khi li hôn thì tôi có cảm giác đó. Thành quả về công việc bị tôi phá tan nát cùng với cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình.

Tôi buộc phải trở về Hà Nội vì bản thân mình không vượt qua những biến cố xảy ra với cuộc sống của mình ở Hải Phòng. Rồi tôi quyết định làm bà mẹ đơn thân. Đây cũng là một quyết định điên rồ của tôi. Bạn bè có người ủng hộ, có người khuyên can. Nhưng tựu trung lại là tôi vẫn quyết định làm mẹ đơn thân. Gia đình tôi lại một lần nữa bị một phen hoảng loạn vì tôi. Không ai dám nghĩ một đứa được giáo dục tử tế như tôi lại có thể có con một cách “lăng loàn” như thế.

Lúc căng thẳng chính là lúc tôi rèn tính kiên nhẫn. Tôi bị tất cả mọi người cô lập. Nhưng tôi yêu đứa bé trong bụng mình. Tôi nhận ra rằng: Không ai sống thay cuộc sống của mình, không ai biết tại sao mình làm hoặc không làm một việc gì đó. Những lựa chọn dù tính toán hay không tính toán cũng có thể xảy ra những rủi ro. Tôi làm theo cách của tôi và tôi chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Tôi không kêu ca với ai. Tôi xin một công việc làm ở nhà với thu nhập khá cao. Mọi người ở cơ quan không ai biết tôi có bầu và chuẩn bị sinh em bé. Cả gia đình tôi mỗi mẹ tôi là chăm sóc tôi. Bố tôi thỉnh thoảng đuổi tôi đi khỏi nhà vì cho rằng tôi là một kiểu oan nghiệt mà ông đã sinh ra.
Tôi đẻ mổ vào đầu năm 2012. Sau 8 ngày nằm viện, tôi tiếp tục làm việc. Nhưng lúc này tôi không được ở nhà làm nữa mà phải đến cơ quan. Nhà tôi cách chỗ làm 30km. Không ai biết tôi đã phải nỗ lực như thế nào với công việc, với cuộc sống. Có những lúc tôi đi đường, làm việc theo phản xạ. Có những lúc tôi kiệt sức. Ở cơ quan, tôi mất hết vẻ linh hoạt, tự tin. Tôi làm hỏng một số việc được giao. Đó là điều vô cùng xấu hổ đối với tôi. Trước khi sinh con, không ai phải phàn nàn về công việc của tôi. Lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ mất việc. Bởi có những lúc tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể đưa ra được kết quả như mong muốn. Có những hôm kết thúc công việc, hơn 30km đi xe máy về nhà tôi đã khóc ròng vì lo sợ. Về nhà hoặc ở cơ quan thì không được khóc…

Tôi có hơn một năm vật lộn như thế với công việc. Có những lúc sợ. Nhưng khi nhắm mắt lại, qua nỗi sợ, tôi cảm thấy bình tâm hơn. Mỗi ngày, tôi bớt dao động trong lòng hơn. Và tôi tìm hạnh phúc trong những khó khăn của mình. Ai đó nói điều này có thể theo sách vở, nhưng tôi đã làm thế thực sự. Tôi nỗ lực từng việc nhỏ. Tôi biết, công việc của mình như đứa trẻ tôi đang chăm sóc, yêu thương. Đứa trẻ lớn lên từng ngày và công việc tiến triển mỗi lúc một chút. Tôi sống với từng yêu thương như thế. Việc nào làm sai tôi tự nhủ: Giống như con mình bị ốm, cần phải chữa trị. Và mọi việc như thế thật. Đứa trẻ của tôi là một đứa trẻ đáng yêu đối với tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều công nhận tôi có một đứa trẻ tuyệt vời. Công việc của tôi thì được mọi người công nhận dần dần. Mọi người lại được nhìn thấy tôi là một người năng động, hoạt bát và làm được nhiều việc.

Giờ tôi chưa phải người quá nổi bật. Nhưng đối với cộng đồng tôi đang sống cùng, làm việc cùng và với những mối quan hệ xã hội, tôi được mọi người yêu quý. Tôi hiểu rằng, có những người ghét sự thật thà thái, tự tin thái quá của mình. Nhưng ít nhất, tôi đã làm được những việc mà nếu họ ở trong địa vị và hoàn cảnh của tôi, họ sẽ không vượt qua bản thân chứ nói gì đến thành công.

Hơn 1000 chữ không thể kể rành mạch những chuyện cần kể. Nhưng khi đưa ra những thành công, những thất bại cá nhân của mình, tôi chỉ muốn nói: Ước mơ là điều viển vông với mọi người, nhưng với một vài người nó là tiền đề để tạo lập nhiều thứ. Ước mơ là điều xa xỉ đối với phụ nữ vì khi bạn thực hiện ước mơ, có rất nhiều cản trở. Nhưng nếu bạn tin bạn làm được, bạn sẽ lì lợm trước hoàn cảnh. Hoặc là bạn thua hoàn cảnh, hoặc là hoàn cảnh nhường bước cho bạn đi. Đó là suy nghĩ dại khờ, ấu trĩ với nhiều người, nhưng là niềm tin vào bản thân đối với một vài người.

Bạn có thể là một người phụ nữ bình thường, hạnh phúc theo cách tất cả những người phụ nữ khác đã làm. Nhưng tôi muốn có những hạnh phúc, những điều đặc biệt phù hợp với bản thân tôi. Và tôi đã có những điều đó theo cách của mình. Không ai sống thay cuộc sống của tôi. Những thành công, thất bại là điều bắt buộc trong cuộc sống con người.
Hãy luôn khát khao! Hãy cứ dại khờ!
 
Người gửi: dangtuyen1983
Chia sẻ