Người nằm cạnh tôi trên 1 cái giường là sếp!

,
Chia sẻ

Vẫn là sếp, khuôn mặt quen thuộc nhưng không phải đang đứng cạnh tôi trong phòng làm việc mà là nằm cạnh tôi trên 1 cái giường và cả 2 chẳng một mảnh vải che thân.

Tôi và sếp từ chỗ trưởng phòng và nhân viên, từ tình cảm anh em đồng nghiệp, 1 ngày với chút men say đã lao vào nhau điên cuồng. Tôi- 1 cô gái kiêu kỳ và sếp- 1 người đàn ông trẻ đã vợ và cô con gái chưa đầy 1 tuổi phải đối diện với nhau thế nào đây? Tôi phải làm thế nào để đối mặt với sếp sau những ân ái đầy tội lỗi vừa mới xảy ra?

Từ khi sếp xuất hiện, anh là một cơn gió lạ của phòng bởi vì sếp của tôi rất trẻ trung, xì tin và năng động. Hàng ngày ở văn phòng, sếp thân thuộc như một ông anh, một đồng nghiệp dễ mến chứ không phải chỉ là sếp. Tôi biết sếp thích trà giống tôi nên cũng bổ sung thêm 1 cốc cho sếp và thật lòng quý sếp như một người anh.

Đây cũng là thời gian tôi mệt mỏi và chán chường với công việc. Lại thêm gặp những áp lực từ người yêu cũ khiến đầu tôi muốn nổ tung. Nhưng dù không phải là người đặc biệt cũng chẳng phải giỏi giang, tôi cũng được mọi người trong phòng yêu quý, quan tâm. Vì tôi, phòng cũng tổ chức nhiều cuộc ăn chơi nhậu nhẹt xả stress. Những lúc ấy, sếp thường ga lăng đưa tôi về tận nhà.
 
 
Sau những lần như vậy, sếp nhìn tôi lâu hơn. Một vài lần, tôi cũng thấy lạ nhưng không thắc mắc. Tôi cứ ngỡ sếp quý tôi như một người em gái vì thỉnh thoảng sếp cũng "nói đểu" tôi như ai làm tôi nhiều phen tức phát khóc.

Hôm trước, tôi cùng sếp tiếp một đoàn khách. Tôi rót rượu mỏi tay. Cái dạ dày của tôi biểu tình và môi thì cay cay vị rượu. Tàn tiệc, sang đến tăng hát hò mà tôi không hết tây tây, ngày càng lảo đảo hơn. Tôi không tin nổi mình lại như thế vì tôi uống rượu đâu có tồi. Tôi vẫn nhận thức tốt, chỉ chân tay là không nghe lời thôi.

Tôi trèo lên xe máy ngày thường vẫn vi vu 60,70 km/h mà giờ tôi bò lê bò càng 20 km/h vẫn còn run, trong khi mắt thì đổ sập xuống. Tôi nghe rõ trong gió, tiếng sếp gào lên "Tỉnh chưa?", "Đi được không?", "Hay em dừng lại đi, càng đi càng làm anh hoang mang"...

Tôi cố sống cố chết đi về nhà mà quãng đường hôm nay sao dài thế, tối thế. Nhưng sao sếp lại tạt đầu xe vào đoạn đường này? Đây có phải nhà tôi đâu. Sếp đùa à, lỡ đó là nhà nghỉ thì kiểu gì? Tôi ghét các thể loại nhà ở Hà Nội mà không phải là nhà tôi. Nhưng sếp hứa chỉ cần tôi ngủ khoảng 1 tiếng đủ để có thể tỉnh táo về nhà là được.

Tôi nghe rõ tiếng sếp nói với bảo vệ nhà nghỉ là thuê 2 phòng. Thế mà sao khi mở mắt ra tôi lại nằm trong vòng tay sếp. Vẫn là sếp, khuôn mặt quen thuộc nhưng không phải đang đứng cạnh tôi trong phòng làm việc mà là nằm cạnh tôi trên 1 cái giường và cả 2 chẳng 1 mảnh vải che thân. Tại sao hả sếp, tôi đã tin sếp là một người sếp dễ mến, một ông anh đứng đắn. Tại sao?

Tôi bắt đầu khóc, tôi không biết mọi thứ sẽ ra sao khi mà người nằm bên tôi, người đàn ông biến tôi thành đàn bà là sếp, là anh, là một người đã có gia đình, là một người cha của đứa trẻ chưa đầy một tuổi. Tôi ê chề và nhục nhã đến thế, giận sếp đến tím tái, không nói nên lời mà chỉ biết khóc. Vậy mà sếp im lặng vuốt ve, tôi lại chỉ biết nấc lên lớn hơn và sếp ôm chặt thì tôi lại càng khóc lớn. Nhưng tôi không làm gì để đẩy sếp ra cả, tại sao tôi lại thế? Sếp nhẹ nhàng chạm vào tôi và tiếp tục gần gũi lần thứ hai một cách không ngần ngại.
 
 
Nếu là lần đầu tôi say bí tỉ và chẳng biết chuyện gì đã xảy ra thì lần thứ hai này, tôi vừa khóc vừa mặc sếp để mọi chuyện lấn sâu. Tôi không biết, nhưng đầu óc tôi hiểu mọi chuyện là sai trái, là bế tắc nhưng cơ thể tôi lại đón nhận sếp vô điều kiện.

Tính đến nay, tôi đã nghỉ một tuần rồi và không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa. Phải làm gì đây, phải đối mặt với sếp thế nào đây khi bản thân tôi còn không dám nhìn mình trong gương? Tôi bế tắc thật rồi. Từ mai, khi tới công ty, tôi phải đối diện thế nào với sếp, với bản thân, với những cảm xúc ân ái tội lỗi đêm đó?

Chia sẻ