Người đàn bà như một đóa “Hồng gai”

Hải Hoàng,
Chia sẻ

Thân phận người đàn bà như một đóa hồng gai. Nở bừng lên đẹp đẽ trong chớp nhoáng rồi lặng lẽ lụi tàn, héo úa…

Hồng gai
 
Tác giả: Keng (Đỗ Thị Thùy Linh)
 
NXB Văn Học
Giá bìa: 42.000
 


“Đừng đọc… Khi không thể sẻ chia… Đừng đọc… Khi chưa từng mất mát… Và đừng đọc… nếu bạn thấy mình chưa đủ lớn!”.
 
Keng đã viết thế trong lời tựa cho cuốn sách của mình. Một lời giới thiệu báo trước một thiên truyện nhiều đớn đau, bất hạnh. Đôi khi đọc truyện của Keng, tôi tự hỏi không hiểu cô gái trẻ này đã đi qua bao nhiêu nỗi gian truân, đau khổ của kiếp người, đã từng trải bao nhiêu thứ gọi tên là bất hạnh trong cõi đời này?
 
Thế giới mà Keng tạo ra ngột ngạt quá, bế tắc quá, cay nghiệt quá! Không thể tìm thấy một khoảng trống nào để thở. Cái gì cũng đi đến tận cùng. Mất mát tận cùng, đớn đau tận cùng, chua xót tận cùng…
 
 
“Hồng gai” gồm hai phần, là hai câu chuyện lớn. Phần thứ nhất mang tên “Hồi ức cánh hồng”, là câu chuyện về cuộc đời một cô gái trẻ, một cô gái đã từng đi qua không biết bao nhiêu mối tình với những người đàn ông có vợ, những người đàn ông không tên, không nhớ nổi tên. Những người đàn ông chỉ được “đánh dấu” bằng số thứ tự: đàn ông có vợ 1, đàn ông có vợ 2, đàn ông có vợ 3… Tất cả tạo nên một danh sách dài đầy oan nghiệt khắc ghi trong hồi ức của một người đàn bà tài sắc nhiều mà cũng lắm truân chuyên.
 
Mỗi người đàn ông đi qua đều để lại một vết xước trong lòng người con gái. Trong số họ có những người tình một đêm, có người tình nhiều đêm, có những câu chuyện mây gió thoảng qua, những cũng có cả những lời thề non hẹn biển. Trong vô vàn những cuộc tình ấy, không phải cô không tìm được nơi gửi gắm trái tim mình. Nhưng cuộc đời ngang trái, người đàn ông nào tìm đến cô cũng đều đã có gia đình. Cô yêu, nhưng chỉ có thể lặng lẽ đi bên họ như một cái bóng, dõi theo hạnh phúc gia đình họ.
 


Sau một cuộc đời chìm nổi, người đàn bà bỗng nhận ra rằng, hóa ra cả chặng đường dài cô đã đi qua chỉ là phù phiếm, những mối quan hệ với đàn ông như một cuộc săn mồi, đôi khi cô là thợ săn, đôi khi lại cũng là con thú đáng thương chạy trốn trong vô vọng. Đàn ông coi cô là một món quà, một thứ đồ chơi mà họ sẵn sàng tặng cho nhau, chia sẻ cho nhau trong lúc trà dư tửu  hậu. Cô kết thúc quãng đường nhiều mệt mỏi của mình bằng cách lấy một người chồng đồng tính, người duy nhất chấp nhận cô mà không đếm xỉa đến quá khứ dơ dáy của cô, người đi bên cô như một người bạn đường thân thiết, không dục vọng, không săn đuổi…
 
Nếu như phần một của cuốn sách nhiều lúc khiến người đọc mệt mỏi bởi sự kéo dài những cuộc tình chóng vánh, không đầu không cuối, hao hao giống nhau thì phần hai cô đặc hơn, sâu sắc hơn, hấp dẫn hơn. Vẫn là cuộc đời một người đàn bà, vẫn là những mối tình đi ngang đời đầy éo le, trắc trở, nhưng tôi cảm thấy nhân vật trong “Đáy tim đầy vết gai đâm” “sống” hơn, thật hơn, “đời” hơn.
 


Chuyện kể về Lyn, một cô gái từng có thời “hiền như một con cừu”, nhưng bỗng trở nên cay nghiệt chua chát kể từ khi bị phụ tình. Sự phản bội của người đàn ông đã đẩy đưa cuộc đời cô sang một trang khác. Những tưởng trái tim đã héo khô nguội lạnh, Lyn bỗng gặp Phong, một mối tình “say nắng” nhưng vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng ngay cả chiếc nhẫn đính hôn cũng chẳng đảm bảo cho một tương lai viên mãn. Chẳng ai biết cuộc đời dành những cạm bẫy nào cho mình ở phía trước. Lyn đã có một thời yêu say đắm, đã có một thời sống hết mình cho thứ hạnh phúc mà cô cứ ngỡ luôn ở trong tầm tay. Để rồi tất cả vụt tan biến như mây khói. Hạnh phúc biến thành ảo ảnh, tình yêu hóa thành tro bụi. Và người con gái lại lặng lẽ độc hành trên chặng đường dài cô quạnh, gian nan.
 
“Em lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân
Chẳng có đường nào là đường em gặp anh
Chỉ thẳng suốt một đường dài cô độc...”
 


Truyện của Keng kết thúc như thế, như thể cát bụi lại về làm cát bụi. Mọi thứ tối đen, sầu thảm, không một lối thoát, không một đường ra…
 
Có lẽ nhiều người không thích truyện của Keng. Nó bất hạnh quá, bi thương quá. Keng viết cũng trần trụi quá. Viết về sex mà cứ “ráo hoảnh”, thờ ơ. Cô chẳng ngại ngần phơi bày mọi ngóc ngách trong tâm hồn mình, mọi suy nghĩ của mình. Tôi chẳng thể nói mình thích hay không thích. Tôi chỉ đứng nhìn với tư cách một người đọc khách quan. Chỉ có một điều, tôi tin là không phải ai cũng viết được như thế, không phải người cầm bút nào cũng có thể hoàn toàn viết như thể bản năng, luôn trung thành với cảm xúc thực của lòng mình…
Chia sẻ