Ngoan, xinh nhưng vẫn… ế
Hỏi các chàng: “Thích người yêu thế nào?”, các chàng đáp ngay tức thì: “Phải xinh, phải ngoan". Thế mà nhiều nàng hội đủ 2 tiêu chuẩn vàng ấy nhưng vẫn ế.
Cô nàng “tầm gửi”
Nhà Trâm Anh cũng không phải thuộc hàng đại gia gì, nhưng bố mẹ cô nhất mực cưng chiều con gái ngang với tiểu thư lá ngọc cành vàng vì ông bà chỉ có mỗi cô là con gái duy nhất (vì sinh Trâm Anh xong, mẹ cô không thể có thêm con nữa).
Trâm Anh khá xinh xắn, lại được bố mẹ dạy bảo kĩ càng nên rất ngoan ngoãn. Nhưng chính “chính sách” nuôi dạy con của bố mẹ cô lại vô tình biến Trâm Anh thành 1 cây tầm gửi, nếu không có người để tựa vào thì sẽ không sống nổi.
Suốt những năm tháng học phổ thông, đều đặn mỗi ngày bất kể mưa nắng, bố Trâm Anh luôn đưa cô đi học. Tan học lại đón cô về. Dù có bận đến mấy, bố cũng dành thời gian đưa đón cô, chứ nhất định không để cho cô đi xe đạp hoặc xe bus. Vì họ sợ Trâm Anh bị nắng nóng, bị mưa ướt, bị gió rét, đi xe bus đứng mỏi chân, đi 1 mình sợ bị bạn bè xấu rủ rê, lôi kéo…
Đi học còn như vậy huống chi đi chơi. Trâm Anh có muốn đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè còn khó hơn lên trời. Bạn bè có thể đến nhà chơi nhưng phải là bạn gái và phải qua cửa “kiểm duyệt” của bố mẹ cô đã. Những dịp tụ tập không thể tránh khỏi của lớp, bố đưa cô tới tận nơi rồi ngồi ngoài trông chừng con gái. Tan cuộc lại đưa cô về luôn.
Cứ thế cho đến khi lên Đại học, bố mẹ Trâm Anh cũng bắt cô thi đại học ở tỉnh nhà để dễ quản lí. Thế là, mang tiếng đã là sinh viên nhưng cuộc sống của Trâm Anh chẳng khác gì hồi học cấp 3. Gia đình vẫn tiếp tục đón đưa con gái đi về.
Trong khi chúng bạn yêu đương tới tấp thì Trâm Anh mặc dù xinh xắn, ngoan ngoãn nhưng lại chưa biết đến “mùi” yêu. Cũng có chàng có ý định tán tỉnh cô nhưng khi thấy bóng dáng của bố cô kè kè thì đâm hãi mà bỏ ngay ý đồ. Các chàng còn thì thào với nhau: Không biết lúc cô đi hẹn hò với người yêu, bố cô có đi theo bảo vệ không nữa?
Ra trường, đi làm, đến năm 27 tuổi cô mới có tình mối tình đầu. Đó là 1 chàng ngoan hiền, không rượu chè, thuốc lá, yêu cô nhất mực. Tất nhiên, chàng cũng đã được bố mẹ cô săm soi đến tận lỗ chân lông và duyệt rồi.
Trâm Anh từ bé đến lớn không phải mó tay vào việc gì nên dĩ nhiên việc nhà cô không biết làm. Ban đầu, chàng ấy tâm niệm "Thôi không sao, về dạy dần!". Nhưng yêu vào rồi mới biết, Trâm Anh không những nữ công gia chánh ở mức zero mà cô còn là một cây tầm gửi chính hiệu.
Hai mươi mấy năm Trâm Anh quen có bố mẹ làm bảo mẫu, giờ có người yêu thì người yêu phải thay thế vị trí đó. Ngày ngày chàng đến đón đưa cô đi làm. “Ừ thôi, chiều cô ấy một tí!” - chàng ga lăng nghĩ. Nhưng khi chàng bận không đến được, bảo nàng tự về thì: “Đường đông, em sợ lắm!”, “Đi xe bus phải đứng mỏi chân lắm!”.
Chán chê mới có lần nàng tự đi xe. Chẳng may xe thủng săm thì cô gọi ngay cho chàng khóc lóc ầm ĩ: “Phải làm thế nào đây anh? Em không dắt được xe!”.
Có những việc bé như cái móng tay, cô cũng không tự giải quyết được. Đau bụng, cô cũng gọi người yêu, hắt hơi sổ mũi cũng gọi người yêu… Chàng người yêu hãi quá, đành rằng yêu là phải chăm sóc quan tâm nhau nhưng nếu như phải “tha” bên mình 1 cây tầm gửi thì chàng cũng xin đầu hàng. Có xinh, có ngoan cũng xin kiếu!
Năm nay đã 28 tuổi nhưng cô vẫn chẳng mảy may lo nghĩ chuyện chồng con. Suốt ngày cô đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình (Ảnh minh họa).
Cô nàng “ tiểu thuyết”
Thương là 1 cô nàng xinh xắn nhưng rất lãng mạn. Từ hồi đi học, cô đã thích viết văn, làm thơ và đọc thơ ca, tiểu thuyết.
Học Đại học cô chọn ngành Văn và khi ra trường cô cũng nhất quyết xin vào làm biên tập viên cho 1 nhà sách để thỏa mãn đam mê với văn chương của mình.
Điều đó cũng chả có gì đáng nói nếu như cô không quá mơ mộng. Gửi hồn bay bổng vào các áng văn thơ mà Thương quên bẵng cuộc sống thực cơm áo gạo tiền quanh mình.
Năm nay đã 28 tuổi nhưng Thương vẫn chẳng mảy may lo nghĩ chuyện chồng con. Suốt ngày cô đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu hiện đại Trung Quốc và Việt Nam. Cứ thế, chúng vẽ nên trong suy nghĩ của cô những cuộc tình đẹp như mơ.
Nhà Trâm Anh cũng không phải thuộc hàng đại gia gì, nhưng bố mẹ cô nhất mực cưng chiều con gái ngang với tiểu thư lá ngọc cành vàng vì ông bà chỉ có mỗi cô là con gái duy nhất (vì sinh Trâm Anh xong, mẹ cô không thể có thêm con nữa).
Trâm Anh khá xinh xắn, lại được bố mẹ dạy bảo kĩ càng nên rất ngoan ngoãn. Nhưng chính “chính sách” nuôi dạy con của bố mẹ cô lại vô tình biến Trâm Anh thành 1 cây tầm gửi, nếu không có người để tựa vào thì sẽ không sống nổi.
Suốt những năm tháng học phổ thông, đều đặn mỗi ngày bất kể mưa nắng, bố Trâm Anh luôn đưa cô đi học. Tan học lại đón cô về. Dù có bận đến mấy, bố cũng dành thời gian đưa đón cô, chứ nhất định không để cho cô đi xe đạp hoặc xe bus. Vì họ sợ Trâm Anh bị nắng nóng, bị mưa ướt, bị gió rét, đi xe bus đứng mỏi chân, đi 1 mình sợ bị bạn bè xấu rủ rê, lôi kéo…
Đi học còn như vậy huống chi đi chơi. Trâm Anh có muốn đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè còn khó hơn lên trời. Bạn bè có thể đến nhà chơi nhưng phải là bạn gái và phải qua cửa “kiểm duyệt” của bố mẹ cô đã. Những dịp tụ tập không thể tránh khỏi của lớp, bố đưa cô tới tận nơi rồi ngồi ngoài trông chừng con gái. Tan cuộc lại đưa cô về luôn.
Cứ thế cho đến khi lên Đại học, bố mẹ Trâm Anh cũng bắt cô thi đại học ở tỉnh nhà để dễ quản lí. Thế là, mang tiếng đã là sinh viên nhưng cuộc sống của Trâm Anh chẳng khác gì hồi học cấp 3. Gia đình vẫn tiếp tục đón đưa con gái đi về.
Trong khi chúng bạn yêu đương tới tấp thì Trâm Anh mặc dù xinh xắn, ngoan ngoãn nhưng lại chưa biết đến “mùi” yêu. Cũng có chàng có ý định tán tỉnh cô nhưng khi thấy bóng dáng của bố cô kè kè thì đâm hãi mà bỏ ngay ý đồ. Các chàng còn thì thào với nhau: Không biết lúc cô đi hẹn hò với người yêu, bố cô có đi theo bảo vệ không nữa?
Ra trường, đi làm, đến năm 27 tuổi cô mới có tình mối tình đầu. Đó là 1 chàng ngoan hiền, không rượu chè, thuốc lá, yêu cô nhất mực. Tất nhiên, chàng cũng đã được bố mẹ cô săm soi đến tận lỗ chân lông và duyệt rồi.
Trâm Anh từ bé đến lớn không phải mó tay vào việc gì nên dĩ nhiên việc nhà cô không biết làm. Ban đầu, chàng ấy tâm niệm "Thôi không sao, về dạy dần!". Nhưng yêu vào rồi mới biết, Trâm Anh không những nữ công gia chánh ở mức zero mà cô còn là một cây tầm gửi chính hiệu.
Hai mươi mấy năm Trâm Anh quen có bố mẹ làm bảo mẫu, giờ có người yêu thì người yêu phải thay thế vị trí đó. Ngày ngày chàng đến đón đưa cô đi làm. “Ừ thôi, chiều cô ấy một tí!” - chàng ga lăng nghĩ. Nhưng khi chàng bận không đến được, bảo nàng tự về thì: “Đường đông, em sợ lắm!”, “Đi xe bus phải đứng mỏi chân lắm!”.
Chán chê mới có lần nàng tự đi xe. Chẳng may xe thủng săm thì cô gọi ngay cho chàng khóc lóc ầm ĩ: “Phải làm thế nào đây anh? Em không dắt được xe!”.
Có những việc bé như cái móng tay, cô cũng không tự giải quyết được. Đau bụng, cô cũng gọi người yêu, hắt hơi sổ mũi cũng gọi người yêu… Chàng người yêu hãi quá, đành rằng yêu là phải chăm sóc quan tâm nhau nhưng nếu như phải “tha” bên mình 1 cây tầm gửi thì chàng cũng xin đầu hàng. Có xinh, có ngoan cũng xin kiếu!
Năm nay đã 28 tuổi nhưng cô vẫn chẳng mảy may lo nghĩ chuyện chồng con. Suốt ngày cô đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình (Ảnh minh họa).
Cô nàng “ tiểu thuyết”
Thương là 1 cô nàng xinh xắn nhưng rất lãng mạn. Từ hồi đi học, cô đã thích viết văn, làm thơ và đọc thơ ca, tiểu thuyết.
Học Đại học cô chọn ngành Văn và khi ra trường cô cũng nhất quyết xin vào làm biên tập viên cho 1 nhà sách để thỏa mãn đam mê với văn chương của mình.
Điều đó cũng chả có gì đáng nói nếu như cô không quá mơ mộng. Gửi hồn bay bổng vào các áng văn thơ mà Thương quên bẵng cuộc sống thực cơm áo gạo tiền quanh mình.
Năm nay đã 28 tuổi nhưng Thương vẫn chẳng mảy may lo nghĩ chuyện chồng con. Suốt ngày cô đắm chìm trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu hiện đại Trung Quốc và Việt Nam. Cứ thế, chúng vẽ nên trong suy nghĩ của cô những cuộc tình đẹp như mơ.
Nào là những cô nàng rất bình thường, nhà nghèo, ngốc nghếch nhưng lại được toàn những anh chàng hoàn hảo, giàu có, đẹp trai, chung tình yêu say đắm, nâng niu từ đầu đến chân. Thương cho rằng, truyện có hư cấu nhưng vẫn phần nhiều dựa trên nền tảng của đời thật.
Chính vì thế, cô mong mỏi có ngày mình sẽ có được 1 cuộc tình như trong tiểu thuyết thường hay đọc: “Mình cũng xinh xắn và ngoan ngoãn. Vậy cớ gì không gặp được 1 anh chàng hoàn hảo như trong truyện?”.
Vì vậy, Thương cứ chờ đợi Mr. Right đích thực của đời mình. Nhưng chờ mãi cũng không thấy anh giám đốc đẹp trai, giàu có, chân tình nào.
Chính vì thế, cô mong mỏi có ngày mình sẽ có được 1 cuộc tình như trong tiểu thuyết thường hay đọc: “Mình cũng xinh xắn và ngoan ngoãn. Vậy cớ gì không gặp được 1 anh chàng hoàn hảo như trong truyện?”.
Vì vậy, Thương cứ chờ đợi Mr. Right đích thực của đời mình. Nhưng chờ mãi cũng không thấy anh giám đốc đẹp trai, giàu có, chân tình nào.
Bố mẹ, bạn bè sốt ruột thay cho Thương, làm mối cho cô vài đám. Nhưng lần nào đi gặp về cô cũng chê ỏng chê eo. Bởi nếu so với mấy mẫu hình cô vẽ ra thì những người ấy cách xa hàng nghìn cây số.
Các chàng sau khi nghe những lời chê bai, so sánh của cô với mấy nhân vật trong tiểu thuyết thì cũng ngán đến tận cổ. Họ quyết định trả cô về với đống tiểu thuyết lãng mạn của cô.
Vậy là Thương đã bước 1 chân vào hàng ngũ gái ế nhưng vẫn chưa biết sợ. Thương vẫn ngày ngày ôm tiểu thuyết và tin tưởng 1 ngày nào đó điều kỳ diệu sẽ xảy đến. Người đàn ông hoàn hảo của cô sẽ xuất hiện. Và hiện tại cô vẫn đang chờ...
Các chàng sau khi nghe những lời chê bai, so sánh của cô với mấy nhân vật trong tiểu thuyết thì cũng ngán đến tận cổ. Họ quyết định trả cô về với đống tiểu thuyết lãng mạn của cô.
Vậy là Thương đã bước 1 chân vào hàng ngũ gái ế nhưng vẫn chưa biết sợ. Thương vẫn ngày ngày ôm tiểu thuyết và tin tưởng 1 ngày nào đó điều kỳ diệu sẽ xảy đến. Người đàn ông hoàn hảo của cô sẽ xuất hiện. Và hiện tại cô vẫn đang chờ...