"Nếu để chọn giữa em và lũ trẻ, anh sẽ chọn em"
Hiện tại, người tôi yêu nhất vẫn là vợ. Chuyện sinh con năm nào, tôi đã không còn nhớ đến nữa, cho đến khi tôi vô tình đọc bài "Tủ thuốc nhà tôi lúc nào cũng đầy bao cao su và thuốc tránh thai". Tôi bật cười khi đọc bình luận của nhiều bạn bên dưới bài đó.
Đọc bài "Tủ thuốc nhà tôi luôn đầy ắp thuốc tránh thai và bao cao su" của bạn Trần Ngọc Nhi mà tôi thấy nhiều comment ném đá tác giả bài viết quá. Tôi nghĩ chúng ta không nên áp đặt người khác phải giống mình, bởi có người thích có con và có người không. Vợ chồng tôi cũng như vợ chồng bạn Ngọc Nhi đây.
Năm nay tôi 42 tuổi, công ăn việc làm ổn định và thu nhập tốt. Gia đình tôi sống ở ngoại thành Hà Nội với 1 mảnh vườn có ao, cây ăn quả, vườn rau, vườn hoa và ba con chó, 4 con mèo do vợ tôi cưu mang.
Vợ tôi 37 tuổi, chúng tôi yêu nhau nhiều năm. Chúng tôi biết nhau từ khi còn nhỏ vì nhà hai bố mẹ cách nhau có 300m. Vợ tôi xinh đẹp, trẻ trung và rất tốt. Ai gặp cô ấy cũng khen cô ấy sống rất giản dị, cư xử hiền lành và hòa nhã.
Chúng tôi kết hôn khi cô ấy học xong thạc sĩ ở Pháp trở về nước. Lễ cưới được tổ chức đơn giản, gọn nhẹ với sự góp mặt của hai bên gia đình và chỉ có vài người bạn thân thiết của hai vợ chồng. Năm đầu hôn nhân, chúng tôi sống rất vô tư cùng bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi nhiều lần giục cô ấy sinh con, nhưng cô ấy ngoan ngoãn đáp rằng chưa đến thời điểm thích hợp.
Trước khi kết hôn chúng tôi cũng mơ về những đứa trẻ và 1 gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi, sau kết hôn được hai tuần, cô ấy bảo không thích sinh con và chúng tôi đã có 1 thỏa thuận ngầm (Ảnh minh họa)
Năm 2003, mẹ tôi lệnh cho cô ấy là phải sinh con, nếu không thì dọn ra mà ở riêng, ông bà không chấp nhận đứa con dâu không biết đẻ. Gia đình nhà cô ấy cũng nhiều lần thúc giục chúng tôi sinh con, rồi mẹ cô ấy còn tìm cách đưa cô ấy đi chạy chữa chỗ này chỗ kia.
Cô ấy hiền lành nhưng thẳng tính, nếu đã không muốn, không thích việc gì thì có nói cả chục lần cũng bằng không. Khuôn mặt ngây thơ, cùng những nét dịu dàng, môi luôn nở nụ cười nhưng chẳng ai hiểu cô ấy nghĩ gì cả. Cô ấy bảo điều cô ấy giỏi nhất chính là che giấu suy nghĩ của mình đi.
Trước khi kết hôn chúng tôi cũng mơ về những đứa trẻ và 1 gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi, sau kết hôn được hai tuần, cô ấy hẹn tôi đi uống cà phê và thẳng thắn nói với tôi về quan điểm của cô ấy. Cô ấy không thích sinh con, không thích bị áp đặt, quan điểm sống của cô ấy là phải vì chính hạnh phúc của bản thân và vì lí tưởng sống của mình.
Cô ấy nói xin lỗi tôi vì cô ấy không có đủ can đảm nói chuyện này trước khi chúng tôi kết hôn, vì cô ấy rất yêu tôi. Nhưng kết hôn rồi, cô ấy nhận ra nhanh chóng rằng cô ấy không thể che giấu ý nghĩ kia được nữa. Cô ấy đưa sẵn tờ đơn ly hôn đã viết từ trước và bút, nghiêm túc bảo tôi hãy suy nghĩ kĩ vấn đề.
Hơn ai hết, tôi thừa hiểu tính cách của cô ấy. Một khi cô ấy đã quyết tâm làm điều gì đó thì nhất định sẽ làm. Tôi thật sự sốc và ngỡ ngàng trước những gì vợ nói. Một chút thất vọng, buồn chán và nản lòng.
Tôi im lặng, chẳng phải chúng tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ trước đó rồi ư? Sao cô ấy có thể nói những lời như vậy được? Vợ tôi không hề khóc, nhưng mắt cô ấy đỏ hoe, tay cô ấy cũng run khi cầm tách cà phê.
Nửa tiếng đồng hồ chúng tôi im lặng, không nói câu nào. Cô ấy đứng lên trước định rời đi. Cùng lúc ấy tôi chợt nhận ra tôi cần có cô ấy như thế nào. Tôi nắm chặt tay cô ấy lại và nói thật lòng mình:
- Thật ra anh có một chút buồn khi em nói điều này. Nhưng kể cả em có nói với anh trước khi cưới, anh vẫn sẽ cưới em. Anh cưới em là vì anh yêu em, chứ không phải để đẻ con.
- Sau này anh sẽ nghĩ khác đi, đàn ông vốn luôn khao khát đứa con mà, em hiểu điều này. Vợ tôi giữ thái độ điềm tĩnh.
- Phải, đàn ông có thể ích kỉ. Nhưng nếu để anh chọn giữa em và lũ trẻ, anh sẽ chọn em. Nếu em không muốn có con, chúng mình có thể chơi đùa với những đứa con nhà hàng xóm hoặc các cháu.
- Anh sẽ hối hận đấy. Tình cảm của vợ chồng mình chưa đủ sâu đậm lắm, anh quyết định vẫn còn kịp.
- Không bao giờ. Người anh cần nhất cả đời này là em. Không một ai khác.
- Bố mẹ anh sẽ buồn lắm đấy, rồi thì bố mẹ anh cũng sẽ tìm 1 người đàn bà khác để đẻ con cho anh thôi.
- Anh cần em. Một mình em là đủ. Thà rằng anh chết còn hơn là thấy em đau lòng vì điều này. Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.
Tôi vòng tay ôm cô ấy, nước mắt vợ lăn dài trên má làm tôi nghẹn ngào. Như 1 thỏa thuận ngầm giữa hai đứa: chúng tôi không sinh con.
Sau khi bố mẹ tôi chính thức "đuổi cổ" hai đứa ra khỏi nhà vì tội không sinh con, chúng tôi mua lại một miếng đất rộng của người bạn đã theo nhà chồng chuyển vào trong Nam sinh sống. Vợ tôi có niềm đam mê với thiên nhiên, cô ấy chăm chỉ từng ngày để biến nó thành khu vườn xinh đẹp với các loại cây ăn quả và hoa.
Ngoài thời gian làm công việc chuyên môn, thú vui lớn nhất của hai vợ chồng tôi là làm vườn. Chúng tôi tích góp được kha khá và gửi tiết kiệm. Vợ tôi thường quyên góp tiền cho các đoàn đi làm tình nguyện ở những vùng sâu, vùng xa. Ngoài điều đó, cô ấy dành một phần để đóng góp cho các hội yêu động vật, hay ủng hộ cho các bé chó, mèo bị chủ bỏ rơi.
Đừng nghĩ là vợ tôi điên và ích kỉ. Tôi hiểu vì sao cô ấy làm vậy. Tôi chơi với cô ấy từ bé nên hiểu được. Ngày còn bé, vợ tôi bị đám con trai cùng khu trêu ghẹo và ném sỏi đá vào người. Bọn con trai biết tôi và cô ấy thân nhau, chúng không dám đánh tôi nên trút giận sang cô ấy.
Con chó tên Đen nhà cô ấy đã đuổi theo đám trẻ kia và cắn vào chân 1 thằng. Bố thằng bé biết chuyện, ngày hôm sau đến cầm gạch ném vào con Đen rồi xách ngược con chó đập vào tường. Vợ tôi gào khóc, thậm chí van xin quỳ lạy ông ta tha cho con chó. Hai đứa trẻ, một đứa 7 tuổi, một đứa 12 tuổi quỵ lụy van xin gã đàn ông vô tình. Gã không những không tha mà còn đạp lên người chúng tôi, véo tai cô ấy đến chảy máu rồi xô ngã tôi đến rách cằm.
Con chó Đen chết, máu chảy loang trên đường, cô ấy khóc và ôm nó, tai vẫn chảy máu. Những ngày sau đó, cô ấy không nói, không chịu ăn uống gì cả. Tôi là người duy nhất có thể nói chuyện được với cô ấy.
Tình cảm nảy sinh từ những ngày thơ bé, từ cái mong muốn che chở và bảo vệ người mình thương yêu đã trở thành tình yêu bao năm sau này. Cô ấy từng nói với tôi, cô ấy căm hận gã đàn ông độc ác kia, nguyền rủa hắn thấu xương. Vài năm sau đấy, ông ta bị tai nạn chấn thương sọ não rồi chết. Đứa con trai ngày nào sau này cũng ở tù vì tội buôn ma túy.
Dường như cơn ác mộng ngày nào vẫn luôn theo vợ tôi suốt bao năm nay. Cô ấy yêu thương động vật đến mức đôi khi tôi có chút ganh tị. Trông cô ấy giống hệt một người mẹ những lúc cho bầy mèo bị bỏ rơi bú bình sữa, hay là lúc rửa vết thương ở chân cho con cún cô ấy nhận về nuôi. Chúng cũng quấn quýt vợ chồng tôi.
Vào lúc đi vắng, cô ấy gửi các bé chó mèo cho 1 người bạn cũng trong hội yêu động vật. Cô ấy tuyệt nhiên không màng đến chuyện sinh con. Vợ chồng tôi hàng năm vẫn kiểm tra sức khỏe định kì và kết quả tốt cả. Hàng năm, chúng tôi dành ra 2 tuần cho kì nghỉ chung và mỗi người có riêng 1 kì nghỉ để có không gian riêng cho mình.
Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn vợ tôi. Không phải là 1 đứa con. Bởi vợ tôi mới là người tôi yêu nhiều nhất (Ảnh minh họa)
Nhiều năm đi qua, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Không giống như nhiều người nghĩ rằng chúng tôi thương hại nhau, mà thật sự, tình yêu chúng tôi dành cho nhau vượt qua tất cả.
Gia đình tôi và gia đình cô ấy chứng kiến chúng tôi vẫn thắm thiết hạnh phúc nên đã bớt dị nghị phàn nàn về quyết định của chúng tôi. Hiện tại, người tôi yêu nhất vẫn là vợ tôi. Chuyện sinh con năm nào, tôi đã không còn nhớ đến nữa, cho đến khi tôi vô tình đọc bài "Tủ thuốc nhà tôi lúc nào cũng đầy bao cao su và thuốc tránh thai". Tôi bật cười khi đọc bình luận của nhiều bạn bên dưới bài đó.
Lựa chọn hạnh phúc nằm ở trái tim mỗi người. Nếu bao năm qua, tôi và vợ tôi vẫn hạnh phúc thế thì sao người phụ nữ trong bài không thể có hạnh phúc như chúng tôi được? Đừng phán xét người khác khi bạn không là họ.
Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn vợ tôi. Không phải là 1 đứa con. Bởi vợ tôi mới là người tôi yêu nhiều nhất.
Đó là ý kiến cá nhân của riêng tôi. Tôi mong các bạn hiểu chúng ta nên chấp nhận sự khác biệt trong thế giới đa dạng này.