Chiếc gối ngủ vỏ đỗ gần chục năm nay của vợ tôi
Mới đây, nghĩ đến vợ, tôi mạnh bạo chi tiền mua bộ chăn ga gối đệm Hàn Quốc hơn 15 triệu về phòng ngủ và để chiếc gối ngủ vỏ đỗ ấy vào kho. Tôi mường tượng ra nụ cười mãn nguyện của vợ. Tôi vui vì vợ sẽ vui.
Hôm nay đọc bài “Ứa nước mắt với món quà muộn từ vợ” của anh Nam, tôi lại xúc động nhớ tới chiếc gối ngủ nhà mình.
Chiếc gối ngủ trên chiếc giường vợ chồng tôi đã cũ kỹ đến độ không còn nghe được tiếng xào xạo của vỏ đỗ trong lõi. Vỏ gối đã ngả màu chàm trông chán đến độ nhiều lần tôi toan vứt đi. Nhưng sau vài giây nông nổi, tôi quyết định vẫn gối đầu trên chiếc gối ấm tình ấy.
Chuyện bắt đầu khi tôi còn là chàng thanh niên nghèo. Cầm mấy đồng tiền cóp nhặt từ trồng lúa trồng rau của bố mẹ cho con học đại học khiến tôi rơi nước mắt. Tôi xin đến làm thêm ở một cơ sở sản xuất bánh đậu xanh nơi ngoại thành Hà Nội vào buổi tối để có thêm tiền ăn học.
Vừa có chí, lại siêng năng, tôi nhanh chóng được lòng ông bà chủ. Ngoài làm thêm, họ nhờ cậy tôi 2 tiếng mỗi ngày gia sư môn Toán cho cô con gái để đỗ bằng được đại học cho họ mát mặt với xóm giềng.
Em có thân hình mảnh dẻ, tóc đen, giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi có cảm tình. Tôi để ý đôi mắt em thâm quầng, dấu hiệu của thiếu ngủ. Thương em, tôi đã lấy vỏ đậu xanh phơi khô rồi may gối tặng em. Tôi hy vọng giấc ngủ em sẽ tròn đầy trên chiếc gối do chính tay tôi khâu vá.
Em có thân hình mảnh dẻ, tóc đen, giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi có cảm tình. Tôi để ý đôi mắt em thâm quầng, dấu hiệu của thiếu ngủ. Thương em, tôi đã lấy vỏ đậu xanh phơi khô rồi may gối tặng em (Ảnh minh họa)
Thời gian sau, khuôn mặt em tròn trịa hơn, bầu mắt đã sáng lên. Em bảo: Nhiều đêm em có giấc mơ về tôi. Tôi hạnh phúc với cảm giác mình thành chàng bạch mã trong trái tim em rồi.
Ngày em đỗ đại học, tôi phải chuyển xuống hẳn xưởng sản xuất của gia đình em. Mỗi ngày em đều xuống chung tay làm cùng tôi. Bố mẹ em biết chuyện đã bắt tôi nghỉ việc.
Tôi lầm lũi đi xin gia sư gần chỗ trọ. Tôi tranh thủ lúc rảnh chạy tới trường em học để đưa em đi học về. Chuyện tình của chúng tôi cứ thế, giản dị mà trong sáng.
Ra trường, tôi xin làm công trình cầu đường. Tôi đĩnh đạc đến nhà xin phép bố mẹ em được qua lại chính thức với con gái họ. Ông bà chủ cũ đã nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Bà nói: “Ngữ nhà anh về quê kiếm vợ thì mới hợp đôi vừa lứa, tránh xa con gái tôi ra. Thằng làm thuê còn muốn trèo cao”.
Mặt tôi đỏ như có lửa bên trong. Tôi lao ra khỏi nhà em. Từ đó tôi vùi đầu vào làm gấp đôi gấp ba người khác. Tôi muốn có tiền để nâng giá trị bản thân và cưới được em.
Một ngày trời ảm đạm, em bất thình lình xuất hiện trước mắt tôi trong tay ôm chiếc gối vỏ đỗ. Em nói yêu tôi và bị gia đình đuổi khỏi nhà vì “ngoan cố theo thằng nghèo”.
Tôi và em sống chung trong căn phòng trọ chật chội. Cái quý giá nhất trong căn phòng là chiếc gối. Nó khiến chúng tôi tựa lên ấm áp mỗi đêm về.
Em ra trường đi làm, chúng tôi kết hôn, dù không được gia đình em thuận tình. Chúng tôi cùng chuyển vào Nam công tác bởi có nhiều cơ hội thêm thu nhập hơn. Hai cô cách cách nhỏ chào đời làm hạnh phúc gia đình tôi thêm tròn trịa.
Sau gần chục năm tích cóp, vợ chồng tôi đã sắm được nhà riêng. Trong nhà tôi có nhiều đồ tiện nghi. Tôi cũng đã đặt đóng chiếc giường có hình dáng cầu kỳ riêng để vợ chồng tăng cảm xúc.
Vợ tôi vốn là con gái đài các, nhưng vì tình yêu với tôi mà phải chịu thiệt thòi vật chất. Cái bản lĩnh đàn ông trong tôi thức dậy đòi hỏi cần làm mọi việc để vợ hạnh phúc hơn.
Mới đây, nghĩ đến vợ, tôi mạnh bạo chi tiền mua bộ chăn ga gối đệm Hàn Quốc hơn 15 triệu về phòng ngủ và để chiếc gối vỏ đỗ ấy vào kho. Tôi mường tượng ra nụ cười mãn nguyện của vợ. Tôi vui vì vợ sẽ vui.
Nhưng giờ tan tầm, vợ tôi về và vào phòng nhìn tôi với ánh mắt nháo nhác. Cô ấy hỏi chiếc gối vỏ đỗ đâu. Tôi tỉnh bơ: “Giữ gì chiếc gối cũ rích đó em? Anh để vào phòng kho rồi”.
Chiếc gối vỏ đỗ đã theo chúng tôi đi suốt hành trình hạnh phúc. Có những điều tưởng nhỏ trong cuộc sống lại là điểm tựa tâm hồn con người (Ảnh minh họa)
Mặt cô ấy bất thần. Vợ tôi nói trong nước mắt: “Em yêu anh vì anh là người đàn ông quan tâm đến tận giấc ngủ của em, anh tẩn mẩn nhặt từng vỏ đỗ để làm gối tặng em…”.
Tôi phải chạy vội vào phòng kho lấy chiếc gối vỏ đỗ cũ xuống. Trên chiếc giường vợ chồng tôi có chăn ga đệm mới, nhưng vẫn đặt chiếc gối cũ.
Chiếc gối vỏ đỗ đã theo chúng tôi đi suốt hành trình hạnh phúc. Có những điều tưởng nhỏ trong cuộc sống lại là điểm tựa tâm hồn con người. Món quà chiếc gối vỏ đỗ tôi tặng vợ đã khiến tôi và em mãi được sống bên nhau.