Mẹ chồng từng là bà đỡ không cho lên bệnh viện thành phố sinh con vì “bao nhiêu người vẫn thế có ai chết đâu”
"Đẻ con thì có cái gì mà cần cứu chữa. Phụ nữ hàng nghìn hàng vạn người đẻ con, có phải mỗi mình chị đâu mà lo lắng hão huyền."
Vợ chồng tôi đang trong tâm trạng hào hứng đón chờ sự ra đời của đứa con đầu lòng. Sẵn lo lắng cho con, lại gặp được công ty có chế độ đãi ngộ tốt, tôi vác bụng bầu 7 tháng bắt đầu về quê tĩnh dưỡng. Không khí trong lành, không bon chen nhộp nhịp ở quê rõ ràng rất thích hợp với một bà bầu như tôi.
Tôi về quê tĩnh dưỡng để sinh con được thuận lợi hơn. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi vốn cả cuộc đời lam lũ, “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” nên quãng thời gian sống ở quê cùng nhà chồng với tôi cũng không mấy dễ chịu. Vì cả cuộc đời chẳng đi đến đâu, nên bà rất cổ hủ, lạc hậu và bảo thủ.
Kể từ cách ăn uống, đi lại hay đến kiêng khem của tôi, mẹ chồng cũng đều tỏ ra không hài lòng. Bà thường ngán ngẩm nhìn tôi rồi bảo: “Bây giờ anh chị học cao học nhiều cứ vẽ chuyện, chứ ngày xưa trước hôm trở dạ sinh thằng H, tôi còn đi gánh hàng tạ lúa.”
Mẹ chồng không phải là người quá ghê gớm hay xét nét, nhưng tôi vẫn không thể chịu nổi những tư tưởng phong kiến cổ hủ của bà trong vấn đề sinh nở và chăm con. Đỉnh điểm là lúc bà khăng khăng không để tôi về lại thành phố mà một mực bắt ở lại quê để sinh con. Bởi vì bà đã từng là một bà đỡ mát tay trong vùng, bởi vì “bao đời nay người ta vẫn vậy”, có sao đâu.
- Sao phải lên thành phố làm gì cho tốn kém? Tôi đã đỡ đẻ cho bao nhiêu người, người ta vẫn sống sờ sờ ra đấy, con người ta vẫn lớn nhanh như thổi. Lên thành phố bác sĩ nó lại vòi tiền chứ có cái gì, tôi biết thừa!
- Nhưng mẹ ơi, phải đi bệnh viện mới đảm bảo an toàn cho cả mẹ và bé được ạ. Nhỡ có gì bất trắc xảy ra thì còn có bác sĩ cứu chữa kịp thời.
- Đẻ con thì có cái gì mà cần cứu chữa. Phụ nữ hàng nghìn hàng vạn người đẻ con, có phải mỗi mình chị đâu mà lo lắng hão huyền. Mà chị đẻ ở đây, có phải là được tôi chăm luôn không? Tôi nói trước, cứ đòi về thành phố thì đừng hòng bà già này lên hộ được ngày nào.
Tôi không còn gì để nói với những lí lẽ ngang ngược của mẹ chồng nữa. Định bụng gọi điện cho chồng để anh về can thiệp vào ý định của bà, cũng đỡ cho mẹ chồng con dâu phải căng thẳng, nhưng chồng tôi lại quá nhu nhược. Anh chẳng dám tự quyết ngay cả chuyện sinh con, cũng không muốn làm trái ý của mẹ chồng.
Tôi sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho con. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi đã quyết định rồi, tôi nhất định sẽ về lại thành phố để sinh con, dù có phải đi một mình đi chăng nữa. Sức khoẻ của tôi, tính mạng của hai mẹ con tôi không thể dễ dàng trao vào tay một bà đỡ không có đủ kiến thức và cổ hủ như mẹ chồng được.