Tôi nhét lại tờ giấy vào chỗ cũ, tim đập thình thịch, đầu óc rối bời.
Nhìn bà, tôi không biết nên nói gì nữa. Tôi không ngờ nhà chồng lại rơi vào tình trạng này.
Sống để vừa lòng hết tất cả mọi người thì khó lắm nhưng ngay cả khi làm được thì liệu rằng cái cuộc sống ấy có đáng để sống hay không?
Tôi lặng thinh, cố nuốt miếng cơm nghẹn đắng. Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến mẹ mình.
Trong khi tôi cố gắng giữ khách ở lại thì chồng lớn tiếng đuổi người ta về.
Tối hôm đó, tôi im lặng suốt bữa cơm. Chồng tôi thấy lạ, hỏi gì tôi cũng chỉ đáp qua loa.
Tôi biết, sẽ có giông bão kéo đến nhưng tôi đã sẵn sàng chống lại.
Tôi thật sự thất vọng và buồn bã khi biết đứa nhỏ đó không phải cháu ruột.
Tôi biết nếu mình nói ra, chỉ làm gia đình thêm bất hòa, nhưng nếu cứ cắn răng chịu đựng, tôi sợ rằng mình sẽ gục ngã.
Dù mẹ chồng lên tiếng bảo vệ nhưng tôi vẫn cay cú với câu nói từ vợ cũ của chồng.