“Lúc nào tôi cũng muốn vợ được sung sướng”
So với những anh chồng cùng thế hệ, anh được mệnh danh là “anh chàng râu quặp” bởi với anh: Vợ là nhất, vợ nói phải nghe và vợ đáng được cưng chiều nhất.
Chào anh! Dạo này trông anh có vẻ còm nhom hơn trước đây thì phải... Anh phải phục vụ chị nhà nhiều quá chăng?
Trước khi trả lời câu hỏi của chị, tôi xin “chỉnh đốn” từ ngữ chị dùng một chút. Gọi là chỉnh đốn thế thôi chứ chị đừng tự ái vì ngày nào tôi cũng cho vợ thoải mái chỉnh đốn mình, với tôi thì có tử tế, quan tâm thật lòng đến nhau thì mới chân tình giúp nhau trở thành người hoàn hảo hơn. Tôi không muốn chị dùng từ “phải phục vụ” ở đây vì thực tế là tôi tự nguyện, tôi cứ đều đều làm tất cả cho vợ. Chị dùng từ “phải” ở đây hóa ra chị khiến người ta hiểu lầm rằng vợ tôi quản thúc, giáo dục tôi. Tôi nhấn mạnh một lần nữa nhé: Dù có phục vụ kiểu gì thì đó là do tôi hoàn toàn tự nguyện! Tôi thích thấy vợ mỉm cười nhìn chồng, thích được vợ hôn chụt vào má chồng mỗi khi làm cho cô ấy hài lòng. Có lẽ tôi đang theo đúng xu hướng “yêu nhiều thì ốm” mà mọi người vẫn rỉ tai nhau hàng ngày ấy! Trông tôi thế này thôi... chứ cô đừng có đùa!
Người ta hay nói anh là “râu quặp”, sợ vợ như sợ... thiên lôi. Chỉ cần thấy màn hình điện thoại hiện tên vợ lên là anh ngay ngắn, nhỏ nhẹ: Anh đây, anh đây...?
Tôi không bận tâm đến những gì người ta nói. Tôi sống cho tôi, cho vợ tôi, con tôi và xa xôi hơn tí là cho họ hàng, thân thích, can cớ gì tôi phải chú tâm đến lời người dưng nói làm gì. Mệt óc lắm. Chị cứ nghĩ mà xem, thay vì thời gian mình đi cay cú vì những chuyện không đâu, mình dành nó để nhìn ngắm vợ, xem vợ cần gì, thích gì... mình làm có tốt hơn không?! Vừa thoải mái tư tưởng, yên ấm nhà cửa mà mặt vợ lúc nào cũng sẽ tươi như hoa. Bảo tôi là râu quặp à? Cứ thử được râu quặp như tôi đi, đường đường chính chính, cứ là mình mà sống.
Vấn đề tiếp theo, tôi nghe điện thoại của vợ, không xưng là “anh đây, anh đây” thế thì theo chị, tôi nên xưng hô thế nào mới phải phép? Vợ tôi là người phụ nữ thiên về sống hướng nội, thích nhẹ nhàng. Do đó tôi không muốn vợ mình giật mình chỉ vì thích oai với thiên hạ. Tôi sống với vợ tôi, gay gắt thì muộn phiền nó bám vào tổ ấm nhà tôi chứ có bám vào nhà họ đâu.
Có vẻ như vợ anh rất dễ chịu, hài lòng với vai diễn anh chồng mẫu mực?
Anh có thể chia sẻ bí quyết để các anh chồng khác học hỏi không?
Tôi có một nguyên tắc sống: Ở ngoài xã hội thì hết lòng cho công việc, khi đã về nhà thì gạt hết những thứ không liên quan, chỉ tập trung cho gia đình mà thôi. Tôi thích chăm con, lo lắng cho vợ. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc, vậy là quan trọng nhất. Vợ tôi công việc cũng bận, không có nhiều thời gian bằng tôi nên tôi quyết định hỗ trợ cô ấy việc chăm con, dọn nhà, điều đó chả có gì sai. Hơn thế, con cái, nhà cửa là của chung, vợ chồng giúp đỡ được nhau là điều tốt thì có gì mà ngại ngùng, xấu hổ?! Mà nói thực ra là để mình vợ tôi vất vả "đánh vật" với hai đứa con, tôi không nỡ. Hai vợ chồng thống nhất quan điểm: Ai phù hợp với việc gì thì làm việc đó. Bởi vậy "đàn áp" là điều không hề tồn tại trong gia đình tôi đâu nhé! Các anh chồng cứ thế mà áp dụng thôi.
Vợ anh quả thật là một người vợ khôn khéo và may mắn, mới “buộc” được anh như thế chứ?
Trong cuộc đời này chả ai “buộc” được ai. Tôi thấy nhiều chị em thường hốt hoảng, ngạc nhiên thắc mắc rằng người chồng mình sao trước và sau khi cưới lại khác xa nhau đến vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, ga lăng, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta cục cằn, lười nhác, bẩn thỉu, đó là một sự lột xác “thần kỳ” chăng? Xin thưa rằng cái gã đàn ông cục cằn, xấu tính, bẩn thỉu ấy không tự nhiên sinh ra đâu nhé. Anh chồng của chị em lấy trước giờ vẫn ở đó, chẳng qua họ ẩn mình dưới cái lớp vỏ xù xì, cộc cằn, méo mó để tăng thêm tính “phòng vệ” mà thôi. Lấy được chồng tốt hay chồng xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính chị em. Chị em chọn đúng, thì sẽ được “hàng tốt”, chọn sai, thì vớ phải “hàng dởm”. Nếu không biết cách làm “người tiêu dùng thông thái”, thì chẳng có gì ngạc nhiên khi các chị bị ngộ độc, bị ốm đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về. Việc chọn chồng cũng thế mà thôi. Vợ tôi tôn trọng “món hàng” cô ấy đã chọn được thì tôi cũng phải đáp lễ cô ấy bằng cách ngoan ngoãn ở trong cái vỏ nguyên thủy của mình chứ.
Anh chiều vợ quá thế không sợ vợ… hóa hư ư?
Tôi chiều vợ là cố gắng mang lại cho cô ấy cuộc sống thoải mái nhất. Thiếu tiền, tôi có thể đi vay mượn để tặng vợ một món quà mà cô ấy thích, làm cho cô ấy cảm thấy hãnh diện và sung sướng khi có được người chồng như tôi, tôi không để cô ấy bận tâm về kinh tế, lo lắng về việc tôi trăng hoa... Tôi không hề quan niệm, chiều vợ là phải ôm đồm tất mọi việc nấu cơm, dọn nhà, đổ bô, giặt tã… mà có vấn đề gì thì vợ chồng cùng bàn bạc và chia sẻ. Như thế thì vợ tôi hư sao nổi! Tôi tự tin với cách sống của mình và tin tưởng hoàn toàn vào vợ mình.
Suy cho cùng thì tôi thấy phụ nữ cũng giống như… cây cam, cây quýt mà thôi. Cùng một loại quýt, trồng ở đất này cho trái chua nhưng đem trồng trên đất khác thì cho trái ngọt. Người phụ nữ nào cũng có thể là người vợ ngoan hiền nếu gặp người chồng biết thương yêu, tôn trọng mình. Tôi cũng thấy rõ rằng nhiều người vợ trở nên hung dữ không phải vì ghen nhưng phải chịu nhiều áp lực từ công việc, từ cuộc sống. Cho nên nếu ông chồng cứ giải quyết ổn thỏa tất cả mọi thứ thì chả có bà vợ nào dại dột mà đi hư cả, mất hết quyền lợi rồi tự dưng lại rước mệt mỏi, căng thẳng triền miên.
Vâng xin được cảm ơn anh! Chúc anh mãi mãi là người chồng tuyệt vời nhất đối với chị nhà!