Lúc cả nhà tôi đau khổ, khóc lóc thì chồng tôi lại ngang nhiên đăng những dòng cảm xúc vui vẻ thích thú lên MXH
Tôi tức giận, giật ngay chiếc điện thoại trên tay anh. Anh bị bất ngờ, chỉ kịp quay ra đòi tôi trả lại.
Tôi lập gia đình muộn so với bạn bè. 28 tuổi – khi hội bạn thân đều đã có hai bé thì tôi mới lấy chồng. Anh và tôi là đồng hương, quê quán ở thành phố nhưng sinh sống, làm việc ở tỉnh lẻ.
Khi bắt đầu hẹn hò, chúng tôi đưa ra quan điểm thẳng thắn với nhau. Điều tối kị nhất trong tình yêu là sự phản bội. Chỉ cần một trong hai người không chung thủy thì mối quan hệ tình cảm sẽ lập tức chấm dứt. Vì thế, suốt ba năm hẹn hò, chúng tôi chỉ biết đến nhau, không tơ vương trăng hoa.
Thế nhưng, ông trời chẳng cho ai tất cả bao giờ. Anh chung thủy, chỉ yêu tôi nhưng vô tâm. Người ta nói, nếu yêu người bằng tuổi, bao giờ phụ nữ cũng là người thiệt thòi. Suy nghĩ già dặn hơn khiến họ luôn là người lo lắng, quan tâm hơn cả cho người đàn ông.
Suy nghĩ già dặn hơn khiến họ luôn là người lo lắng, quan tâm hơn cả cho người đàn ông. (Ảnh minh họa)
Lúc chưa cưới, chúng tôi không ít lần cãi vã vì chuyện này. Tính anh trẻ con, lại ham vui, không suy nghĩ chín chắn. Tôi là người nhạy cảm, dễ tủi thân. Vì thế, tôi từng đòi chia tay trên dưới chục lần vì giận anh.
Có lẽ vì duyên số nên chúng tôi vẫn về chung một nhà sau bao biến cố. Tôi và anh hiếm khi có dịp về thăm gia đình ở thành phố do công việc bận rộn. Một tháng nay, ông nội tôi ốm nên mỗi cuối tuần rảnh, tôi đều về. Hầu như lần nào tôi cũng rủ chồng về cùng chứ anh không chủ động đánh tiếng trước.
Tuần trước, tôi phải về một mình. Chồng bận đi du lịch đầu hè với cơ quan nên không thể về cùng. Trước giờ, anh vẫn luôn suy nghĩ hời hợt như vậy. Tuy trong lòng tôi có chút bực bội nhưng vẫn lặng thinh cho qua, bởi ai cũng cần có không gian riêng.
Tuy nhiên, khi tôi vừa đến cơ quan vào đầu tuần này thì nhận được tin dữ. Ông nội tôi đã mất đêm hôm trước. Cả nhà không muốn tôi hoảng nên đợi sáng mới báo tin. Tôi vội thu xếp đồ đạc, báo chồng xin nghỉ làm rồi cùng về quê.
Gương mặt tôi hằm hằm, cố kìm không cho nước mắt chảy ra. (Ảnh minh họa)
Trời nóng nực, tôi lại ngồi xe ô tô cả quãng đường dài nên rất mệt. Đám tang đến đột ngột, cả nhà đều bàng hoàng. Tôi khóc nhiều, người lả đi. Khi đi tìm phòng trống để nghỉ ngơi, tôi thấy chồng ngồi ở đầu hè.
Thấy anh săm soi vào màn hình điện thoại, tôi tò mò nhìn theo. Anh đang tỉ mỉ chọn từng tấm ảnh đi du lịch với cơ quan để đăng lên mạng xã hội. Không chỉ vậy, anh còn ngang nhiên viết những dòng cảm xúc vui vẻ, thích thú.
Tôi tức giận, giật chiếc điện thoại trên tay anh. Anh bị bất ngờ, chỉ kịp quay ra đòi tôi trả lại điện thoại. Gương mặt tôi hằm hằm, cố kìm không cho nước mắt chảy ra. Anh rối rít xin lỗi tôi, mặc cho lời xin lỗi đó không làm giảm đi cảm giác thất vọng trong tôi.
Trở về nhà, tôi vẫn chưa nói với anh lời nào. Thiết nghĩ, anh có thể vô tâm với tôi nhưng ngay trong hoàn cảnh đau buồn mà anh vẫn có thể hành xử thiếu suy nghĩ. Thật sự, tôi không hiểu anh ấy vô tình hay cố ý trước sự mất mát của gia đình vợ như thế. Có “thuốc” nào mới chữa được “bệnh” của chồng tôi đây?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: tamsu@afamily.vn. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.