Lá thư nguệch ngoạc chỉ vỏn vẹn 5 chữ của bố khiến anh em tôi khóc nấc trong ân hận
Sau khi bố qua đời, anh em tôi dọn dẹp phòng ngủ của ông và tìm thấy lá thư với vài chữ nguệch ngoạc cuối cùng.
Vì mải mê theo đuổi công danh sự nghiệp nên 3 anh em tôi đều quyết bám trụ ở thành phố. Chúng tôi lăn lộn, bon chen với cuộc đời xô bồ gần 20 năm nay. Hiện tại, 3 anh em đều đã có một cuộc sống khấm khá, có nhà xe và gia đình hạnh phúc. Nhưng điều chúng tôi phải đánh đổi là những giây phút sum họp bên bố mẹ. Một năm, chúng tôi chỉ về quê một lần duy nhất vào dịp Tết Nguyên Đán. Lần nào về, chúng tôi, người mua đồ đạc trong nhà, người biếu tiền bố mẹ, thậm chí có lần, anh cả còn bỏ ra 200 triệu chỉ để làm một khu nhà phụ theo kiểu nghỉ dưỡng cho bố mẹ nghỉ ngơi, uống trà sáng tối.
Ở quê, bố mẹ tôi được mọi người ngưỡng mộ vì có phước nhờ con cái. Ông bà sống không thiếu thứ gì. Tôi còn chi 4 triệu/tháng để thuê người giúp việc theo giờ, buổi sáng đến dọn dẹp, quét tước và nấu nướng cho bố mẹ đỡ khổ. Trong thâm tâm, anh em tôi nghĩ rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người con. Chúng tôi đâu có ngờ, sẽ có ngày, chúng tôi phải khóc ròng vì sự vô tâm, bạc bẽo của mình với bố mẹ.
Bố tôi đổ bệnh, qua đời vào một tuần trước. Lúc nhận tin, anh em tôi đều bàng hoàng, không sao tin nổi. Khi chúng tôi tập trung về nhà, bố đã không còn sự sống, chẳng thể nói cười hay bồng bế các cháu nữa. Tôi ngã quỵ bên linh cữu, chỉ biết ôm lấy bố mà khóc. Sự tang thương, đau đớn bao trùm cả căn nhà bề thế, rộng rãi và tiện nghi bậc nhất trong khu xóm.
Sau khi lo liệu tang lễ xong xuôi, sức khỏe của mẹ tôi sa sút, bà không ngủ được, đêm nào cũng ngồi thất thần nhìn ra khu nhà phụ. Bà nói buồn lắm, ngày cũng như đêm, chỉ có 2 vợ chồng trò chuyện, tập dưỡng sinh, ăn uống cùng nhau. Nhớ con nhớ cháu mà gọi chúng tôi cũng chỉ nói được vài câu rồi tắt. Ông bà ở khu nhà phụ còn nhiều hơn trong nhà, giờ bố mất rồi, bà không biết phải sống như thế nào nữa? Ông chỉ bảo mệt thôi, đi ngủ sớm rồi tối đó "đi luôn" khiến bà hụt hẫng, sốc nặng. Những lời mẹ nói khiến chúng tôi đau thắt lòng.
Tối qua, anh em tôi dọn dẹp phòng ngủ của bố và tìm thấy lá thư chỉ có một vài chữ nguệch ngoạc, giống như những dòng chữ cuối cùng mà bố cố hết sức để viết. Bố viết: "Nhớ các con các cháu lắm". Anh em tôi đọc lá thư mà khóc nấc lên, ai cũng hối hận, đau lòng vô cùng. Bao năm qua, chúng tôi đã lãng quên đi 2 người quan trọng nhất cuộc đời này, lại dành thời gian cho những thứ danh lợi ngoài kia. Giờ mất bố rồi, chúng tôi mới biết ân hận thì đã quá muộn màng. Bố mẹ sống trong giàu sang mà nhớ con cháu, đến giây phút cuối cùng cũng chẳng được nhìn mặt các con các cháu. Hỏi còn gì đau đớn hơn nữa?
Giờ chỉ còn mẹ, tôi có nên xin chuyển việc về quê để sống cùng bà không? 2 anh tôi đang là giám đốc công ty, sẽ rất khó để nghỉ việc. Nếu chồng không tán thành, tôi phải làm sao thuyết phục anh?