“Ký ức về ngày cuối cùng của vợ cứ mãi ám ảnh tôi..."
“Bố ơi, mẹ đi chợ về chưa?”, câu nói này của con cứ ám ảnh tôi quá. Từ ngày vợ mất, đây là câu cửa miệng của con bé nhà tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi trải lòng về những mất mát lớn lao của cuộc đời mình. Lâu nay tôi luôn kìm nén sự yếu đuối. Tôi sợ rằng một khi đã mở van cảm xúc thì tôi sẽ lại chìm đắm trong đau khổ không dừng lại được.
Gần 1 năm trước, vợ chồng tôi cãi nhau. Vợ tôi đứng dậy xách xe định đi, tôi đang giận nhưng vẫn mắng yêu như một thói quen “Đang cãi nhau mà, cô lấy xe của tôi đi cầm cho bõ ghét đấy à?”. Vợ tôi phì cười “tôi đi chợ nấu cho người dưng ăn”. Thế rồi chiều ấy, vợ tôi đi luôn và không bao giờ về với bố con tôi nữa. Hôm ấy, vợ tôi đã gặp một tai nạn giao thông trên đường. Tôi ân hận và trách cứ mình ngàn lần. Bố con tôi đã mất đi một chỗ dựa chỉ trong tích tắc.
Con gái tôi từ ngày mẹ mất trở nên quấy quá. Cứ mỗi tối đến, nó lại nhớ mẹ và khóc đòi mẹ phải về. Tôi không biết dỗ con bằng cách nào, hai bố con đành khóc cho đến khi mệt lả rồi tự động đi vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, con tôi nức nở, còn tôi lại quờ tay sang tìm vợ trong vô thức để thấy cánh tay mình nhẹ hẫng và lạnh lẽo.
Sáng tôi đưa con đi học, con đeo chiếc cặp nhỏ sau lưng, còn tôi xách cái túi đựng laptop chở nhau đến trường. Các cô và phụ huynh trong lớp con biết chuyện nên ai cũng muốn giúp một tay. Người xuýt xoa khen bố giỏi, người nhiệt tình dắt hộ con vào lớp, người thì ái ngại nhìn 2 bố con tôi xoay xỏa.
Sáng đưa con đi học, chiếc cặp nhỏ sau lưng, hai bố con tôi đến trường. Các cô và phụ huynh khác biết chuyện nên ai cũng muốn giúp một tay (Ảnh minh họa)
Tôi làm đàn ông bao nhiêu năm mà chưa bao giờ được phụ nữ quan tâm đến thế. Giờ vợ không còn nên tôi nổi bật nhất còn gì. Cả trường toàn là mẹ đưa đón con đến lớp, cho con ăn sáng ngoài cổng trường... chỉ mình tôi là đực rựa. Hôm nào tôi cũng cố nghĩ ra những điều hài hước để đỡ bi quan. Nhưng lần nào tôi cũng thất bại, chỉ thấy thêm nhớ vợ quay quắt.
Nhiều lúc con bé cứ thơ ngây hỏi: "Bố ơi, khi nào thì con lớn bằng mẹ hả bố?". Tôi trả lời con rằng: "Nhanh lắm con à, một ngày không xa con sẽ lớn hơn cả mẹ. Năm con 7 tuổi, mẹ con 33 tuổi. Năm con 10 tuổi, mẹ con 33 tuổi. Năm con 30 tuổi, mẹ con cũng sẽ vẫn 33 tuổi. Mẹ con sẽ trẻ mãi như lúc này. Mẹ con khôn lắm, ra đi khi đời đẹp nhất. Còn như bố, sau này già yếu hom hem thì lúc lên ảnh thờ như mẹ con kia sẽ xấu lắm. Có khi sang thế giới bên kia mẹ con lại chê bố già không yêu nữa".
Có hôm, hai bố con về nhà chiều tối thì thấy cửa đã mở sẵn, ánh điện hắt ra ngoài. Khi ấy, con bé nhà tôi lại reo lên “A mẹ đi chợ về”. Nghe con nói thế, tôi giống như một thằng mất trí, lâu nay đã quen với cảnh nhà cửa ảm đạm mỗi khi về nên bây giờ thấy thế liền quên mất mình đang ở thực tại. Trống ngực đập thình thình, tôi cứ nghĩ vợ về. Tôi nghĩ cô ấy sẽ chạy ra, hôn hai bố con mỗi người một cái. Cái đó khi sực tỉnh, tôi biết người ta gọi là mơ giữa ban ngày, nhưng ước gì tôi được sống mãi với giấc mơ đó.
Đúng lúc đó, mẹ vợ tôi xuất hiện trước mắt, đánh thức hai bố con tôi đang mơ màng ảo tưởng. Thì ra là bà mới lên thăm cháu và đã vào nhà phụ giúp dọn dẹp (bà cũng có chìa khóa nhà tôi). Thấy bà, con bé lại khóc “Không phải mẹ, không phải mẹ”. Con lại quay ra hỏi bà: “Mẹ cháu đi chợ về chưa bà?”. Bà ngoại sững sờ rồi lén đỏ hoe đôi mắt. Còn tôi lại rưng rưng vì nhớ vợ.
Phải mạnh mẽ lên để một ngày nào đó con lại hỏi “mẹ đi chưa về?” thì tôi sẽ dõng dạc nói cho con sự thật (Ảnh minh họa)
Gần đây vì thời tiết mệt mỏi, lại thêm cảnh gà trống nuôi con nên tôi thấy mình kiệt sức. Mỗi chiều về, người tôi lại ngây ngấy sốt. Rồi cứ mỗi lần sốt là tôi lại nhớ tới vợ tôi. Trong tôi lại hiện hữu cái buổi chiều cuối cùng hai vợ chồng bên nhau, chúng tôi cãi nhau, cô ấy xách xe đi chợ. Gần 1 năm trôi qua rồi mà ký ức về cái ngày cuối cùng ấy trong tôi vẫn y như thế với biết bao dằn vặt, trách cứ mình. Rốt cuộc thì vợ vẫn tàn nhẫn rời bỏ bố con tôi thật sự rồi.
Nếu không có con gái ở bên, có lẽ tôi chẳng còn muốn sống trên đời này nữa. Nhưng vì con gái, tôi biết mình không thể chìm nghỉm vào hố sâu mất mát như một kẻ chết đuối nữa. Tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ lên nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào nếu một ngày kia con gái tôi hỏi lại câu “Bố ơi, mẹ đi chợ về chưa?”? Lúc ấy, tôi có nên nói dõng dạc hết sự thật cho con và chính mình biết không?