"Khóc thét" vì mẹ chồng... giỏi "đèo bòng"

Thiều Quang,
Chia sẻ

Mẹ chồng mới sang ở có hai tháng mà cô đã tưởng phải "đèo bòng" cháu nội và nhà em chồng đến cả nửa năm, bà mà sang ở hẳn thì cô không dám tưởng tượng nữa.

Bé con 2 tuổi rưỡi nhà Hiền bị ốm. Cô đã nghỉ làm ở nhà chăm bé mấy hôm rồi, không thể nghỉ thêm nữa. Bé cũng đỡ phần nào nhưng đi gửi trẻ thì cô không yên tâm. Mẹ chồng đề nghị để bà sang trông giúp, khi nào bé khỏe đi học được thì thôi.

Hiền mừng như bắt được vàng. Sở dĩ như thế là vì cô biết, mẹ chồng tuy ở với anh trai chồng nhưng lại phải túi bụi nuôi con hộ em chồng. Em gái chồng đang mang bầu tập 2, từ khi có thai là gần như “quẳng” con cho mẹ nuôi. Nhiều lần chị dâu chồng kêu ca rầm trời với Hiền. Cháu nhà chị ấy mới 6 tuổi, có thêm một đứa trẻ 4 tuổi nữa trong nhà khiến chị như một nách 2 con, mệt mỏi vô cùng, muốn sinh tập 2 cũng chưa dám.

Tình hình bên nhà khá phức tạp như thế nên Hiều đâu dám mong mẹ chồng có thể “bứt” ra mà đến trông con giúp cô. Không ngờ mẹ chồng lại chủ động đề nghị như vậy. Nhưng đến khi mẹ chồng nói ra câu tiếp theo thì Hiền tái mặt: “Mẹ mang cả bé Nhím sang đấy! Mẹ đi, để nó ở nhà với anh chị con, mẹ không yên tâm! Mà mẹ nó thì bụng to thế, trông nó thế nào được mà mang về trả!”.

Thường xuyên được nghe chị dâu phàn nàn, Hiền đã quá thấm thía. Giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ chồng và bé Nhím “di cư” sang nhà mình mà cô đã hãi hùng. Bé nhà cô lại đang ốm, cần người chăm sóc. Nếu 2 bà cháu cùng sang thì ai phải chăm ai có lẽ còn chưa biết được.

Nhưng thấy mẹ chồng quá nhiệt tình, lại nghĩ bé Nhím đã 4 tuổi, có thể tự chơi và ngại anh Nghiêm - chồng chị nghĩ mình nhỏ mọn, Hiền đành chấp thuận yêu cầu của mẹ chồng.

Và thực tế diễn ra không được sáng sủa hơn tưởng tượng của Hiền là mấy. Hiền không biết khi cô đi làm, 3 bà cháu ở nhà với nhau như nào. Nhưng khi cô về thì thấy nhà cửa tanh bành. Bé nhà Hiền thì đang khóc ngặt nghẽo, chân tay lấm lem bùn đất, còn mẹ chồng thì đang nựng bé Nhím, mặc kệ bé nhà cô, cho dù bé nhà cô nhỏ hơn nhiều.

Thấy Hiền về là bà liền bàn giao con cho Hiền để bà rảnh tay ẵm bồng, chơi với cháu ngoại. Bé Nhím cũng quấn bà, hễ rời tay bà là kêu khóc. Thế là cứ tối tối, Hiền phải vừa dọn dẹp vừa phục vụ yêu sách của 2 bà cháu, Nghiêm thì ôm cu tí. Cô vừa mệt vừa thương con đang ốm dở, muốn chơi với con nhiều hơn cũng không có thời gian. Đã thế còn bị mẹ chồng săm soi, nói ra nhắc vào khiến Hiền chỉ muốn nổ tung đầu.

Chưa hết, em chồng thấy mẹ chồng ở nhà Hiền liền tiện thể đăng ký cho 2 vợ chồng ăn bữa chiều ở nhà cô luôn. Cứ hễ chiều tối đến là nhà ồn ào như cái chợ. Ăn xong, cả nhà em chồng lại bồng bế nhau về, để mặc cho Hiền dọn bãi chiến trường tới khuya. Chưa kể, em chồng thích ăn thứ này thứ nọ, mẹ chồng cô đều cố gắng đáp ứng. Nhưng chẳng bao giờ bà ỏ ê hỏi con dâu: "Hôm nay con thích ăn gì để mẹ mua?" như với con gái.

Mệt mỏi nhất là thời gian mới đây, em chồng Hiền bị giảm biên chế ở công ty. Thế là ngày ngày, em chồng dắt con sang ở nhà Hiền luôn cùng mẹ chồng. Nhưng suốt ngày, em chồng chẳng hề trông con, cứ cắm đầu vào máy tính chơi game. Đến bữa, cả nhà phải gọi ra ăn cơm mới ra. 

Chưa kể, có nhiều hôm Hiền đang ở công ty thì nhận được cuộc gọi của em chồng: "Chiều về, chị mua cho em bịch bỉm cho bé Nhím nhé/ Bác mua giúp cháu sữa với, cháu hết sữa rồi...". Thậm chí, những đồ ăn vặt, em chồng cũng nhờ Hiền mua. Song ức chế nhất là, nhờ chị mua như thế nhưng chưa bao giờ em chồng Hiền nhớ trả tiền cho chị dâu?!

Chung đụng, va chạm như thế, những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh giữa mẹ chồng - nàng dâu, chị dâu - em chồng. Ức chế tích tụ, Hiền trở nên cáu bẳn, khó chịu, vợ chồng cô cãi nhau liên tục.

Thấy Hiền có vẻ hiền lành và chịu nhịn hơn dâu cả, mẹ chồng cô ướm lời: “Mẹ tính sang ở hẳn đây lâu dài với vợ chồng anh chị. Mẹ trông con luôn cho đỡ phải đưa cu Tí đi trẻ và chăm lo luôn thể cho nhà bé Nhím vì nhà nó gần đây”.

Nghe mẹ chồng nói vậy, Hiền nghe như sét đánh ngang tai. Mẹ chồng mới sang ở 2 tháng mà cô đã tưởng phải "đèo bòng" nhà em chồng đến cả nửa năm. Bà mà sang ở hẳn thì cô không dám tưởng tượng nữa.


Nhà cửa ầm ĩ, bừa bãi chỉ vì mẹ chồng sang chăm cháu nội mà "đèo bòng" thêm cả cháu ngoại (Ảnh minh họa).

Vợ chồng Đạo và Tâm (Hải Phòng) cưới nhau xong thì thuê nhà ở và làm việc trên thành phố. Tuy Đạo là con trai duy nhất trong nhà (anh còn 1 chị gái, 1 em gái đều lấy chồng gần nhà) nhưng vì ông bà vẫn còn khỏe nên 2 vợ chồng vẫn để ông bà ở quê, khi nào ông bà già yếu thì mới tính đến chuyện ở chung để chăm sóc.

Tâm mang bầu chỉ còn ít ngày nữa là sinh. Mẹ chồng đánh tiếng sẽ ra thành phố trông bé cho cô đi làm. Tâm mừng và cảm động lắm.

Nhưng cô chưa vui mừng được bao lâu thì sau đó, bà lại giội cho Tâm gáo nước lạnh: “Ở nhà mẹ đang trông bé cho chị. Khi nào ra mẹ sẽ đem cháu theo. Chị đẻ mau quá, giờ mẹ bỏ lại cho nó, 2 đứa sàn sàn nhau, nó vừa đi làm vừa chăm 2 đứa con làm sao được!”.

Tâm sững sờ, bé nhà chị chồng mới có gần 3 tuổi. Bà trông một mình bé cũng đủ hết hơi, lấy đâu thời gian trông thêm cu Tít nhà cô nữa.

Nhưng nếu cô không đồng ý thì sợ bà tự ái vì đã nhiệt tình ra trông con giúp lại còn chê. Mà đồng ý thì chỉ cần nghĩ thôi, Tâm đã có thể tưởng tượng được viễn cảnh có thể xảy ra. Nhà thuê chật chội, thêm một cháu bé, một mẹ chồng. 

Tâm đành nói khéo: “Mẹ bận thì ra chơi với chúng con ít ngày cũng được, còn chuyện chăm cháu thì con sẽ cố gắng thu xếp được. Mẹ cứ trông cháu cho anh chị đi, không sao đâu ạ…”.

Không được đâu! Tôi không ra thì hàng xóm láng giềng trong này người ta lại đánh giá này nọ…” - bà cắt ngang lời Tâm. Tâm chán nản. Hóa ra mẹ chồng ra chỉ vì sợ láng giềng đánh giá có mỗi đứa cháu nội mà không ra chăm. Thảo nào mà bà không ngần ngại “đèo bòng” thêm cháu ngoại.

Thấy Tâm chần chừ chưa trả lời, mẹ chồng liền “mát mẻ”: “Nếu các con sợ tốn kém thì mẹ bảo anh chị lo tiền ăn của cháu đầy đủ!”. Tâm méo mặt, cô đâu có tính toán chuyện tiền nong, mà có đưa chắc gì cô đã dám cầm.

Tâm đành cười gượng, hẹn bà sẽ về nói lại với chồng. Khi Đạo - chồng cô nghe chuyện thì nhanh nhảu nói: “Cho cháu ra cùng cũng được chứ sao!”.

Tâm giãi bày thêm một hồi, nào là sợ mẹ chồng vất vả khi phải trông cả 2 cháu cùng lúc, rồi 2 cháu đều còn quá nhỏ, sợ là bà không thể rời tay ra khỏi bé, sao có thể có thời gian ngó ngàng đến con mình.

Chưa đợi cô nói hết, Đạo đã nghiêm mặt: “Bà xác định chăm được thì bà mới đề nghị như vậy chứ! Em không muốn bà đưa cháu ra phải không? Sao em ích kỉ vậy, chỉ biết đến mình. Em không có tí tình cảm nào với anh em nhà anh phải không?”.

Tâm im lặng. Cô mà nói nữa lại thêm ầm ĩ nhà cửa. Cô sắp sinh tới nơi rồi, càng gần ngày mẹ chồng ra tâm trạng cô càng nặng nề. Cứ nghĩ tới cảnh nhà chật chội, đêm hôm con khóc, cháu khóc, rồi mẹ chồng thì nằm ôm cháu sai phái cô, rồi mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu là cô lại tủi thân phát khóc…

Chia sẻ