BÀI GỐC Người yêu và tôi không thống nhất được thời gian cưới

Người yêu và tôi không thống nhất được thời gian cưới

Tôi năm nay 23 tuổi và anh ấy 34 tuổi. Chúng tôi đã vượt qua rất nhiều trở ngại để đến với nhau. Nhưng chỉ một chuyện này thôi mà cả hai đứng trên bờ vực chia tay.

4 Chia sẻ

Gia đình phá sản, tôi tuyệt vọng không dám yêu anh

,
Chia sẻ

Tôi, có lúc muốn chết đi để được nhẹ nhõm nhưng mà thương mẹ, thương gia đình, thương cả người con trai ấy nữa. Tôi phải làm sao? Ai làm ơn giúp tôi biết tôi phải làm sao?

Chào bạn ThuyVu!
 
Hôm nay ngồi đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi không khỏi chạnh lòng và trào nước mắt. Tôi cũng đã và đang có mối tình rất đẹp, vậy mà có thể chúng tôi sẽ không đi đến được với nhau đến cuối cùng chứ chưa nói đến việc có thống nhất được đám cưới hay không. Khi tôi ngồi đây, viết ra những dòng này, tôi thấy mình vô cùng mệt mỏi và tuyệt vọng.
 
Hiện nay tôi 22 tuổi, đang là du học sinh tại Anh Quốc. Cuộc sống của tôi có lẽ vẫn êm đềm và hạnh phúc như vậy nếu như gia đình tôi không xảy ra chuyện. Bố mẹ tôi buôn bán bất động sản. Công việc trước đây khá thuận lợi. Nhưng hơn một năm về trước, mẹ tôi bị người ta lừa mua miếng đất mà người ta đã bán cho người khác, trị giá gần 2 tỉ đồng. Khi đó tôi đang học bên nước ngoài, cũng không hiểu rõ tình hình ở nhà, chỉ nghe loáng thoáng công việc làm ăn của bố mẹ gặp trục trặc đôi chút. Nhưng tôi không ngờ cái "trục trặc" đó lại dẫn tới cảnh tán gia bại sản của gia đình tôi ngày hôm nay.
 
 
Mẹ tôi chạy vạy vay lãi cao để trả nợ, rồi lãi lại đẻ ra lãi, cứ thế hàng tháng gia đình tôi phải trả hơn trăm triệu tiền lãi. Hơn 1 năm qua, cùng với những thua lỗ khác, số tiền nợ lên tới hơn 4 tỉ bạc. Gia đình tôi vừa bán đi căn nhà bố mẹ làm bao năm tích góp nhưng cũng chỉ được hơn 2 tỉ, vẫn còn lại một khoản nợ khổng lồ và số lãi hàng tháng mà không biết trông cậy vào đâu nữa.
 
Tôi nghe điện thoại từ gia đình mà thấy tai mình cứ ù dần đi. Nghe tiếng mẹ khóc nức nở ở đầu dây bên kia, lòng tôi thắt lại, cũng chỉ biết khóc theo. Rồi hôm sau, tôi lại nghe anh trai nói rằng suốt đêm qua mẹ không ngủ được, một đêm mẹ thức dậy mấy lần, rồi lại kêu khóc rằng mẹ không sống nổi còn làm khổ con cái. Tôi như chết từng khúc ruột. Mẹ mà có chuyện gì thì tôi cũng đi theo mẹ tôi luôn...
 
Ở bên này khoảng 1 năm về trước, tôi gặp và yêu anh cũng là du học sinh. Anh hiền lành, chăm sóc và yêu thương tôi. Khi tới với anh, tôi đã mất sự trinh trắng cho một người mà mình không hề yêu thương. Anh chấp nhận tha thứ và vẫn ở bên tôi. Tôi là mối tình đầu tiên của anh, cũng là người đầu tiên của anh. Từ đó, ngoài yêu, tôi còn hết sức biết ơn anh. Và hi vọng tới ngày hai đứa học xong về nước sẽ cưới nhau...
 
Nghe tin từ Việt Nam, tôi như người sống dở chết dở, tôi tìm tới anh, kể hết mọi chuyện với anh và cũng thẳng thắn rằng nếu anh có quyết định rời xa tôi, thì tôi cũng không trách gì hết. Nhưng anh cương quyết ở lại bên tôi, còn tìm tới bạn bè nhờ giúp đỡ cho tôi. Nhưng chẳng thấm được vào đâu với số tiền quá lớn kia. Suốt mấy ngày đêm tôi cũng không còn sức để than khóc nữa, tôi nghĩ giờ đây mình phải mạnh mẽ, làm chỗ dựa cho cả gia đình. Tôi quyết định nghỉ học, đi làm ở bên này, kiếm tiền trả nợ cho bố mẹ và nuôi anh trai học nốt lên Cao học.
 
Giờ đây, tôi đang ngồi đợi anh đi hỏi vay tiền giúp gia đình tôi mà thấy lòng nặng trĩu và tủi nhục vô cùng... Anh sẽ học lên Thạc sĩ ở Anh thêm 1 năm nữa, sau đó về Việt Nam đi làm, tôi thì chẳng thể về khi mà nhà tôi chưa trả hết nợ. Rồi xa xôi về sau, làm sao gia đình anh để một người học hành đàng hoàng như anh lấy một người con gái không bằng cấp, gia đình không còn gì như tôi. Mà rồi ở bên anh, tôi cũng không thể dành hết thời gian chỉ để kiếm tiền được.
 
 
Tôi mà nghe lời anh cố gắng đi học thì không thể kiếm đủ tiền hàng tháng trả lãi, trả nợ và rồi còn phải nuôi anh trai ăn học nữa. Tôi nghĩ đời tôi mà có ra sao cũng được, vì sau này 5,7 năm sau tôi còn trẻ, còn làm lại được, chứ bố mẹ già rồi, làm sao mà chờ đợi được! Biết là mình nên dứt khoát chia tay anh, nhưng mà không sao làm được. Anh là người đầu tiên tôi yêu tha thiết tới vậy. Tôi sợ đánh mất anh rồi, một mình, tôi không đủ sức đối diện với tương lai mù mịt phía trước. Nhưng ở bên anh, tôi sợ làm khổ gia đình mình và khổ cả anh nữa...
 
Tôi, có lúc muốn chết đi để được nhẹ nhõm, nhưng mà thương mẹ, thương gia đình, thương cả người con trai ấy nữa. Tôi phải làm sao? Ai làm ơn giúp tôi biết tôi phải làm sao?

Chia sẻ