Em lừa gạt và biến tôi thành “kẻ đổ vỏ”?
Đầu óc tôi giờ rối tung, tôi không còn đủ minh mẫn để phán xét điều gì. Hay là em đã luôn giữ trong lòng sự oán hận về tôi? Em thay đổi và nói dối tôi như vậy là do cú sốc đó? Hay tôi bị em lừa dối ngay từ đầu và đã có ý định biến tôi thành “kẻ đổ vỏ”?
Là đàn ông, để nói ra những tâm sự của mình đã là một điều khó. Càng khó hơn khi viết chúng lên như tôi đang làm lúc này. Đọc bài viết “Bế tắc vì đã gần như làm chồng của cả hai chị em” của một tác giả nam, tôi thực sự cảm thông với hoàn cảnh trớ trêu mà anh gặp phải.
Bất chợt tôi có ý nghĩ viết những dòng này lên, để chia sẻ, để xả được những bức xúc mà tôi giữ trong lòng bấy lâu nay. Đây là cách chia sẻ tốt nhất với tôi trong lúc này, bởi tôi chẳng thể kể với ai câu chuyện xấu hổ này của tôi cả.
Tôi lấy vợ đến nay đã được gần 2 năm. Ngày cưới em, tôi ấp ủ trong mình bao mơ ước về một mái ấm hạnh phúc bao nhiêu thì hôm nay, nỗi đau khổ, dằn vặt, oán hận của tôi với em lại càng nhiều bấy nhiêu.
Tôi hơn vợ 10 tuổi. Khi chúng tôi kết hôn, cô ấy mới 20 tuổi. Tôi quen em qua một người bạn giới thiệu. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi ấn tượng bởi đôi mắt trong sáng, sự vô tư và nhí nhảnh. Đối với một thằng đàn ông 30 tuổi như tôi, sự xuất hiện của em như một làn gió mát lành, mới mẻ khuấy động cuộc sống yên ả tôi đang có.
Ở viện về, em trở nên ít nói hẳn. Ngoài thời gian đi làm, tôi chỉ biết quanh quẩn bên vợ, quan tâm chăm sóc, cố gắng làm cho em vui.
Có lẽ bởi có vẻ ngoài khá bắt mắt nên tôi cũng chiếm được cảm tình từ em. Gần 2 tháng sau ngày đầu gặp mặt, tôi và em bắt đầu hẹn hò. Tôi không quá vội vàng trong việc gần gũi em nhưng sau 6 tháng yêu đương, chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau.
Rồi một ngày, em hẹn gặp tôi và báo tin có thai. Tôi rất vui mừng, không chút đắn do, do dự mà cầu hôn em. Tuy có chút ngập ngừng nhưng có lẽ, vì cái thai trong bụng nên em đã gật đầu đồng ý. Tôi thầm trách bản thân không cẩn thận, khiến em phải lấy chồng sớm khi có lẽ bản thân em chưa sẵn sàng. Vậy nên tôi cố gắng yêu em, chiều em nhiều hơn để bù đắp lại cho em.
Được sự đồng ý của hai gia đình nên chúng tôi chuẩn bị đám cưới khá nhanh. Tôi rất bất ngờ khi em nói giấu cả bố lẫn bạn bè chuyện em mang thai trước khi cưới. Em còn muốn tạm bảo lưu kết quả học ở trường vì em thấy xấu hổ với bạn bè. Tôi nghe xong lại càng thương và thấy có lỗi với em nhiều hơn. Tất nhiên tôi đồng ý với em. Chỉ cần là điều em muốn, tôi sẽ không chối từ. Sau này tôi sẽ bù đắp cho em tất cả.
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ diễn ra như ý muốn của tôi. Cưới nhau xong, tôi đưa em đi khám thai, bác sĩ báo cho chúng tôi tin mừng, cái thai trong bụng em 70% là bé trai. Tôi sung sướng lắm. Tuy với tôi trai gái không quan trọng nhưng cứ nghĩ đến mình sắp được làm bố, tôi lại lâng lâng.
Và tai ương bắt đầu từ cái ngày hôm tôi đưa vợ đi khám thai lần 2. Khi ấy em mang bầu tháng thứ 4. Hôm trước, khi hai vợ chồng ăn cơm tối, em nói với tôi rằng sáng mai muốn tôi đưa đi khám thai. Tôi hơi thoái thác em vì lí do ngày mai đầu tuần, tôi bận khá nhiều việc công ty. Em giận lắm chẳng nói chuyện với chồng mình nữa suốt buổi tối.
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi đành gọi điện xin phép sếp cho nghỉ 1 buổi để đưa vợ đi khám. Trước nay tôi là một người làm việc rất có nguyên tắc và chủ động trong công việc, nên khi xin nghỉ bất chợt, tôi bị sếp cảnh cáo (sáng ấy tôi phải báo cáo trong cuộc họp), tôi rất bực mình nên cũng hậm hực trách cứ em không hiểu và thông cảm cho chồng.
Trên đường đưa em đi mà đầu óc tôi không tập trung. Thấy thái độ của tôi như vậy, em cũng tỏ vẻ bực bội và làm thing không thèm ôm eo chồng tình cảm như trước. Rồi có lúc em lải nhải tôi ích kỷ, không quan tâm đến vợ bầu. Tức mình, tôi phóng ga thật nhanh để em phải ôm tôi. Em sợ và nói tôi đi chậm lại nhưng tôi chẳng quan tâm.
Đúng lúc đó thì có một chiếc xe mô tô sang đường bất chợt. Vì cả hai bên đều đang đi quá nhanh nên tôi không phản ứng kịp. Hai vợ chồng cùng ngã xuống, tôi đập đầu xuống đất khiến tôi choáng váng. Khi qua cơn choáng, tôi lập tức nhìn về phía em. Vợ tôi nằm nhăn nhó dưới nền đường, tay ôm bụng đau đớn.
Những người đi đường đã gọi giúp chúng tôi một chiếc taxi. Tôi vội vàng đưa em đến bệnh viện với một linh cảm rất xấu. Và linh cảm ấy đã đúng. Đứa con chưa kịp chào đời của tôi đã ra đi mãi mãi. Em đã khóc rất nhiều, sức khỏe của em lại yếu nên phải ở lại bệnh viện thêm mấy tuần để theo dõi.
Ở viện về, em trở nên ít nói hẳn. Cô gái hoạt bát, hồn nhiên mà tôi biết trước đó giờ đã không còn, thay vào đó là một người trầm lặng, ủ rũ. Thương em lắm nhưng tôi không làm được gì nhiều cho em. Ngoài thời gian đi làm, tôi chỉ biết quanh quẩn bên vợ, quan tâm chăm sóc, cố gắng làm cho em vui.
Điều đáng nói là, xảy ra sự việc ngày hôm ấy, em không hề oán trách tôi nửa lời nhưng tôi vẫn luôn tự trách mình. Nếu ngày đó tôi lí trí hơn một chút thì đã không xảy ra cơ sự này. Tôi luôn muốn yêu thương, bù đắp cho em nhiều nhất có thể. Tôi không để cho em đụng tay vào việc gì. Đi làm tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa về nấu cơm cho vợ, quần áo, nhà cửa tôi cũng ôm hết.
Trái lại với cố gắng của tôi, dường như em không thể vượt qua hết rào cản tâm lý. Buổi tối ngủ, em không còn chủ động rúc vào lòng tôi, cũng ít khi nói chuyện với tôi. Em thường xuyên bị mất ngủ, thậm chí có khi thức trắng đêm.
Hơn nửa năm sau cú sốc đó, tình trạng của em đã khá dần. Tôi rất mừng nên luôn khuyến khích em đi học tiếp, ra ngoài chơi với bạn bè. Tôi muốn em tìm lại được niềm vui như trước kia.
Tôi không bao giờ nghĩ việc tôi luôn động viên em đi học lại và ra ngoài chơi lại mang lại hậu quả tệ hại như bây giờ. Đi học lại, em không còn học hành chuyên cần như trước. Em tiếp xúc với rất nhiều loại người mặc tôi can ngăn.
Tôi thấy em bắt đầu hút thuốc, ăn mặc thoáng đãng, đi chơi khuya với bạn. Dù không thích, nhưng nghĩ cho em nên tôi không mắng mỏ mà chỉ khuyên bảo, nhắc nhở em chú tâm vào học hành và gia đình.
Mới đây, có một đêm, tôi chờ mãi không thấy em về. Tôi gọi điện hỏi thì em không nghe máy, lo lắng nên tôi nhắn tin hỏi em ở đâu để tôi đến đón. Em nhắn lại: “Giờ anh còn muốn quản thời gian của em nữa à?”.
Tôi không nhắn tin lại mà thức chờ em tới sáng. Em về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi đưa em về phòng ngủ, rồi mới đi làm. Hôm ấy đi làm về, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với em, rằng em không nên sống như vậy nữa.
Đáp lại tôi bằng thái độ dửng dưng, em nói: “Cuộc sống riêng của em, anh không có quyền can thiệp, từ giờ sống như thế nào là quyền của em”. Không làm chủ được mình và quá lo cho em, tôi đã to tiếng với em. Em tức giận gào khóc và nói: “Anh đã làm tôi mất đi đứa con của mình. Giờ anh còn muốn gì?” rồi em bỏ nhà đi từ hôm ấy.
Nghe em nói mà tôi ngỡ ngàng. Hóa ra em vẫn luôn oán trách tôi chuyện đó. Mà em trách tôi cũng đúng thôi, đến tôi vẫn còn luôn oán giận chính mình. Tôi tự nhủ khi em về tôi sẽ xin lỗi, sẽ yêu thương và quan tâm em nhiều hơn nữa. Nhưng em vẫn tắt máy, không gọi cho tôi dù một cuộc, mặc cho tôi vô vọng tìm kiếm hàng tuần trời.
Tôi chờ em và đúng 1 tuần thì cuối cùng em cũng đã về nhà. Nhưng tôi thực sự không tin vào mắt mình. Em không về nhà một mình mà mang theo một người đàn ông lạ mặt. Cả 2 đều trong trạng thái loạng choạng, đi không vững nữa.
Sao em lại có thể đến nước này. Còn dẫn đàn ông về nhà nữa, em có còn để tôi vào mắt nữa không? Lúc ấy tôi tức giận, giật mạnh em về phía mình khiến người đàn ông kia ngã lăn ra đất. Em không thèm nhìn tôi mà lập tức đỡ hắn dậy rồi rìu lên ghế sô pha.
Em kéo tôi vào phòng rồi nhẹ nhàng buông 1 câu: “Đó là người em yêu, từ nay em sẽ bắt đầu cuộc sống mới với anh ấy”. Tôi không tin vào những gì mình đã nghe thấy nữa. Tôi đã bắt em nói lại nhưng em chỉ im lặng.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh và hiểu được hết mọi chuyện. Đây là kết quả của sự cố gắng, kiên nhẫn và tình yêu tôi dành cho vợ bấy lâu ư?
Ngập ngừng một lúc rồi em lại nói tiếp: “Em xin lỗi. Ngay từ đầu em không nên lừa dối anh. Nhưng giờ em nghĩ nên thú nhận tất cả. Cái thai đó cũng không phải là của anh”.
Tôi không tin được vào những gì mắt nhìn thấy, tai nghe thấy này nữa. Không thể chịu đựng được chuyện này, tôi làm ầm lên và đuổi 2 kẻ trơ tráo kia đi ra khỏi ngôi nhà của mình.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh và hiểu được hết mọi chuyện. Đây là kết quả của sự cố gắng, kiên nhẫn và tình yêu tôi dành cho vợ bấy lâu ư? Đầu óc tôi giờ rối tung, tôi không còn đủ minh mẫn để phán xét điều gì.
Hay là em đã luôn giữ trong lòng sự oán hận về tôi? Em thay đổi và nói dối tôi như vậy là do cú sốc đó? Hay tôi đã bị em lừa dối ngay từ đầu và đã có ý định biến tôi thành “kẻ đổ vỏ” cho người khác? Tôi không biết nữa vì phương án nào cũng có thể. Xin hãy giúp tôi nhìn nhận lại vấn đề một cách thấu đáo và cho tôi lời khuyên.
Bất chợt tôi có ý nghĩ viết những dòng này lên, để chia sẻ, để xả được những bức xúc mà tôi giữ trong lòng bấy lâu nay. Đây là cách chia sẻ tốt nhất với tôi trong lúc này, bởi tôi chẳng thể kể với ai câu chuyện xấu hổ này của tôi cả.
Tôi lấy vợ đến nay đã được gần 2 năm. Ngày cưới em, tôi ấp ủ trong mình bao mơ ước về một mái ấm hạnh phúc bao nhiêu thì hôm nay, nỗi đau khổ, dằn vặt, oán hận của tôi với em lại càng nhiều bấy nhiêu.
Tôi hơn vợ 10 tuổi. Khi chúng tôi kết hôn, cô ấy mới 20 tuổi. Tôi quen em qua một người bạn giới thiệu. Ngay từ ngày đầu gặp em, tôi ấn tượng bởi đôi mắt trong sáng, sự vô tư và nhí nhảnh. Đối với một thằng đàn ông 30 tuổi như tôi, sự xuất hiện của em như một làn gió mát lành, mới mẻ khuấy động cuộc sống yên ả tôi đang có.
Ở viện về, em trở nên ít nói hẳn. Ngoài thời gian đi làm, tôi chỉ biết quanh quẩn bên vợ, quan tâm chăm sóc, cố gắng làm cho em vui.
Có lẽ bởi có vẻ ngoài khá bắt mắt nên tôi cũng chiếm được cảm tình từ em. Gần 2 tháng sau ngày đầu gặp mặt, tôi và em bắt đầu hẹn hò. Tôi không quá vội vàng trong việc gần gũi em nhưng sau 6 tháng yêu đương, chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau.
Rồi một ngày, em hẹn gặp tôi và báo tin có thai. Tôi rất vui mừng, không chút đắn do, do dự mà cầu hôn em. Tuy có chút ngập ngừng nhưng có lẽ, vì cái thai trong bụng nên em đã gật đầu đồng ý. Tôi thầm trách bản thân không cẩn thận, khiến em phải lấy chồng sớm khi có lẽ bản thân em chưa sẵn sàng. Vậy nên tôi cố gắng yêu em, chiều em nhiều hơn để bù đắp lại cho em.
Được sự đồng ý của hai gia đình nên chúng tôi chuẩn bị đám cưới khá nhanh. Tôi rất bất ngờ khi em nói giấu cả bố lẫn bạn bè chuyện em mang thai trước khi cưới. Em còn muốn tạm bảo lưu kết quả học ở trường vì em thấy xấu hổ với bạn bè. Tôi nghe xong lại càng thương và thấy có lỗi với em nhiều hơn. Tất nhiên tôi đồng ý với em. Chỉ cần là điều em muốn, tôi sẽ không chối từ. Sau này tôi sẽ bù đắp cho em tất cả.
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ diễn ra như ý muốn của tôi. Cưới nhau xong, tôi đưa em đi khám thai, bác sĩ báo cho chúng tôi tin mừng, cái thai trong bụng em 70% là bé trai. Tôi sung sướng lắm. Tuy với tôi trai gái không quan trọng nhưng cứ nghĩ đến mình sắp được làm bố, tôi lại lâng lâng.
Và tai ương bắt đầu từ cái ngày hôm tôi đưa vợ đi khám thai lần 2. Khi ấy em mang bầu tháng thứ 4. Hôm trước, khi hai vợ chồng ăn cơm tối, em nói với tôi rằng sáng mai muốn tôi đưa đi khám thai. Tôi hơi thoái thác em vì lí do ngày mai đầu tuần, tôi bận khá nhiều việc công ty. Em giận lắm chẳng nói chuyện với chồng mình nữa suốt buổi tối.
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi đành gọi điện xin phép sếp cho nghỉ 1 buổi để đưa vợ đi khám. Trước nay tôi là một người làm việc rất có nguyên tắc và chủ động trong công việc, nên khi xin nghỉ bất chợt, tôi bị sếp cảnh cáo (sáng ấy tôi phải báo cáo trong cuộc họp), tôi rất bực mình nên cũng hậm hực trách cứ em không hiểu và thông cảm cho chồng.
Trên đường đưa em đi mà đầu óc tôi không tập trung. Thấy thái độ của tôi như vậy, em cũng tỏ vẻ bực bội và làm thing không thèm ôm eo chồng tình cảm như trước. Rồi có lúc em lải nhải tôi ích kỷ, không quan tâm đến vợ bầu. Tức mình, tôi phóng ga thật nhanh để em phải ôm tôi. Em sợ và nói tôi đi chậm lại nhưng tôi chẳng quan tâm.
Đúng lúc đó thì có một chiếc xe mô tô sang đường bất chợt. Vì cả hai bên đều đang đi quá nhanh nên tôi không phản ứng kịp. Hai vợ chồng cùng ngã xuống, tôi đập đầu xuống đất khiến tôi choáng váng. Khi qua cơn choáng, tôi lập tức nhìn về phía em. Vợ tôi nằm nhăn nhó dưới nền đường, tay ôm bụng đau đớn.
Những người đi đường đã gọi giúp chúng tôi một chiếc taxi. Tôi vội vàng đưa em đến bệnh viện với một linh cảm rất xấu. Và linh cảm ấy đã đúng. Đứa con chưa kịp chào đời của tôi đã ra đi mãi mãi. Em đã khóc rất nhiều, sức khỏe của em lại yếu nên phải ở lại bệnh viện thêm mấy tuần để theo dõi.
Ở viện về, em trở nên ít nói hẳn. Cô gái hoạt bát, hồn nhiên mà tôi biết trước đó giờ đã không còn, thay vào đó là một người trầm lặng, ủ rũ. Thương em lắm nhưng tôi không làm được gì nhiều cho em. Ngoài thời gian đi làm, tôi chỉ biết quanh quẩn bên vợ, quan tâm chăm sóc, cố gắng làm cho em vui.
Điều đáng nói là, xảy ra sự việc ngày hôm ấy, em không hề oán trách tôi nửa lời nhưng tôi vẫn luôn tự trách mình. Nếu ngày đó tôi lí trí hơn một chút thì đã không xảy ra cơ sự này. Tôi luôn muốn yêu thương, bù đắp cho em nhiều nhất có thể. Tôi không để cho em đụng tay vào việc gì. Đi làm tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa về nấu cơm cho vợ, quần áo, nhà cửa tôi cũng ôm hết.
Trái lại với cố gắng của tôi, dường như em không thể vượt qua hết rào cản tâm lý. Buổi tối ngủ, em không còn chủ động rúc vào lòng tôi, cũng ít khi nói chuyện với tôi. Em thường xuyên bị mất ngủ, thậm chí có khi thức trắng đêm.
Hơn nửa năm sau cú sốc đó, tình trạng của em đã khá dần. Tôi rất mừng nên luôn khuyến khích em đi học tiếp, ra ngoài chơi với bạn bè. Tôi muốn em tìm lại được niềm vui như trước kia.
Tôi không bao giờ nghĩ việc tôi luôn động viên em đi học lại và ra ngoài chơi lại mang lại hậu quả tệ hại như bây giờ. Đi học lại, em không còn học hành chuyên cần như trước. Em tiếp xúc với rất nhiều loại người mặc tôi can ngăn.
Tôi thấy em bắt đầu hút thuốc, ăn mặc thoáng đãng, đi chơi khuya với bạn. Dù không thích, nhưng nghĩ cho em nên tôi không mắng mỏ mà chỉ khuyên bảo, nhắc nhở em chú tâm vào học hành và gia đình.
Mới đây, có một đêm, tôi chờ mãi không thấy em về. Tôi gọi điện hỏi thì em không nghe máy, lo lắng nên tôi nhắn tin hỏi em ở đâu để tôi đến đón. Em nhắn lại: “Giờ anh còn muốn quản thời gian của em nữa à?”.
Tôi không nhắn tin lại mà thức chờ em tới sáng. Em về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi đưa em về phòng ngủ, rồi mới đi làm. Hôm ấy đi làm về, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với em, rằng em không nên sống như vậy nữa.
Đáp lại tôi bằng thái độ dửng dưng, em nói: “Cuộc sống riêng của em, anh không có quyền can thiệp, từ giờ sống như thế nào là quyền của em”. Không làm chủ được mình và quá lo cho em, tôi đã to tiếng với em. Em tức giận gào khóc và nói: “Anh đã làm tôi mất đi đứa con của mình. Giờ anh còn muốn gì?” rồi em bỏ nhà đi từ hôm ấy.
Nghe em nói mà tôi ngỡ ngàng. Hóa ra em vẫn luôn oán trách tôi chuyện đó. Mà em trách tôi cũng đúng thôi, đến tôi vẫn còn luôn oán giận chính mình. Tôi tự nhủ khi em về tôi sẽ xin lỗi, sẽ yêu thương và quan tâm em nhiều hơn nữa. Nhưng em vẫn tắt máy, không gọi cho tôi dù một cuộc, mặc cho tôi vô vọng tìm kiếm hàng tuần trời.
Tôi chờ em và đúng 1 tuần thì cuối cùng em cũng đã về nhà. Nhưng tôi thực sự không tin vào mắt mình. Em không về nhà một mình mà mang theo một người đàn ông lạ mặt. Cả 2 đều trong trạng thái loạng choạng, đi không vững nữa.
Sao em lại có thể đến nước này. Còn dẫn đàn ông về nhà nữa, em có còn để tôi vào mắt nữa không? Lúc ấy tôi tức giận, giật mạnh em về phía mình khiến người đàn ông kia ngã lăn ra đất. Em không thèm nhìn tôi mà lập tức đỡ hắn dậy rồi rìu lên ghế sô pha.
Em kéo tôi vào phòng rồi nhẹ nhàng buông 1 câu: “Đó là người em yêu, từ nay em sẽ bắt đầu cuộc sống mới với anh ấy”. Tôi không tin vào những gì mình đã nghe thấy nữa. Tôi đã bắt em nói lại nhưng em chỉ im lặng.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh và hiểu được hết mọi chuyện. Đây là kết quả của sự cố gắng, kiên nhẫn và tình yêu tôi dành cho vợ bấy lâu ư?
Ngập ngừng một lúc rồi em lại nói tiếp: “Em xin lỗi. Ngay từ đầu em không nên lừa dối anh. Nhưng giờ em nghĩ nên thú nhận tất cả. Cái thai đó cũng không phải là của anh”.
Tôi không tin được vào những gì mắt nhìn thấy, tai nghe thấy này nữa. Không thể chịu đựng được chuyện này, tôi làm ầm lên và đuổi 2 kẻ trơ tráo kia đi ra khỏi ngôi nhà của mình.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh và hiểu được hết mọi chuyện. Đây là kết quả của sự cố gắng, kiên nhẫn và tình yêu tôi dành cho vợ bấy lâu ư? Đầu óc tôi giờ rối tung, tôi không còn đủ minh mẫn để phán xét điều gì.
Hay là em đã luôn giữ trong lòng sự oán hận về tôi? Em thay đổi và nói dối tôi như vậy là do cú sốc đó? Hay tôi đã bị em lừa dối ngay từ đầu và đã có ý định biến tôi thành “kẻ đổ vỏ” cho người khác? Tôi không biết nữa vì phương án nào cũng có thể. Xin hãy giúp tôi nhìn nhận lại vấn đề một cách thấu đáo và cho tôi lời khuyên.