Đến thăm mẹ đột ngột, tôi choáng váng nhìn mâm cơm mà chị dâu nấu cho mẹ
Nhìn mâm cơm của mẹ, tôi vừa thương mẹ, vừa căm giận vợ chồng anh trai.
Từ nhỏ, mẹ tôi đã thương anh trai hơn hẳn tôi. Bởi điều đơn giản là anh trai tôi sẽ là người nối dõi dòng họ, còn tôi chỉ là con gái, sau này có chồng thì theo chồng. Bố tôi mất sớm, gánh nặng trên vai mẹ càng nhiều hơn. Nhiều khi thấy mẹ chăm sóc, lo lắng cho anh, tôi cũng buồn lòng.
Càng lớn, mẹ tôi càng theo sát anh tôi vì sợ anh ấy hư. Thậm chí có giai đoạn, mẹ tôi phải bỏ làm để theo dõi anh vì anh chơi bời với đám bạn hư hỏng trong xóm. Bà nội tôi sống theo lề thói cũ nên hà khắc, soi mói mẹ tôi từng chút một. Mới học lớp 10 thôi, tôi đã thấy thương mẹ rất nhiều. Mẹ tôi quá khổ sở. Một bên là lo sợ cho tương lai của anh trai, một bên là bà nội suốt ngày lải nhải: "Con hư tại mẹ. Do mẹ không biết dạy con".
Sau này, anh tôi tách được đám bạn hư hỏng đó và đi học nghề. Trong giai đoạn đó, mẹ tôi hàng tháng vẫn phải gửi tiền cho anh ăn học. Ra nghề rồi, anh mở tiệm sửa chữa ô tô ngay tại nhà tôi với vốn đầu tư lên tới 300 triệu. Lúc đó, tôi đang học năm thứ 4 đại học. Để có tiền cho anh, mẹ tôi đã cầm cố cả sổ đỏ đất nhà. Bản thân tôi cũng tự đi làm kiếm tiền học, kiếm tiền tốt nghiệp để không làm khổ mẹ tôi nữa.
Từ nhỏ, mẹ tôi đã thương anh trai hơn hẳn tôi. (Ảnh minh họa)
Rồi anh có vợ. Vợ anh tính tình nhăn nhó, khó chịu, nhiều khi ăn nói cũng đanh đá. Ngay lần đầu tiên gặp, tôi đã không thích nổi chị ấy. Thế mà anh tôi mê chị như điếu đổ, nhất quyết đòi cưới chị cho bằng được. Mẹ tôi lại phải vay mượn tiền vàng tổ chức đám cưới.
Khi anh có vợ, tôi chủ động dọn ra nhà trọ ở vì không muốn gây phiền hà cho vợ chồng anh. Khi đi, tôi và anh trai có đi uống cà phê một lần. Đây cũng là lần đầu tiên anh em tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau như vậy.
Tôi nói mẹ đã khổ vì anh rất nhiều. Gần như cả đời, mẹ chỉ chăm lo cho anh thôi. Nên giờ anh phải chăm sóc mẹ cho tốt, đừng để chị dâu ức hiếp mẹ, hành hạ mẹ. Anh cười nói tôi cứ yên tâm, anh không phải loại người bị vợ xỏ mũi dắt đi. Anh còn khẳng định chắc chắn sẽ chăm sóc cho mẹ tốt nhất, để mẹ hưởng thụ tuổi già.
Thế mà mới hôm qua, tôi ghé về nhà thăm mẹ đột ngột, tôi đã phát điên lên khi thấy mâm cơm của mẹ. Lúc tôi ghé đã là gần 12 giờ trưa, anh chị đã đi ngủ cả rồi. Tôi mở cửa đi vào rồi đi thẳng xuống nhà bếp vì thấy mẹ ngồi ăn cơm dưới đó.
Hay tôi dọn về nhà lại để dằn mặt chị dâu cùng anh trai mình? (Ảnh minh họa)
Thấy tôi, mẹ cũng bất ngờ. Nhìn mâm cơm chỉ toàn cơm thừa canh cặn và bát nước mắm, tôi vừa thương mẹ vừa căm giận vợ chồng anh trai. Tôi hỏi mẹ vì sao giờ này mới ăn cơm, vợ chồng anh đâu, bà nội đâu, sao không ai ăn cùng mẹ?
Mẹ tôi nhỏ giọng nói vợ chồng anh trai ăn sớm để đi nghỉ, chiều còn đi làm. Bà nội thì ăn cháo vì bà đang bệnh. Mẹ lo dọn dẹp nhà cửa nên ăn trễ chút xíu. Tôi lại hỏi vì sao không ai để phần cơm cho mẹ, sao canh không còn chút rau củ nào mà chỉ toàn nước lõng bõng thế này? Mẹ tôi cười gượng gạo.
Tôi bực quá định lên kêu anh trai dậy hỏi cho rõ ràng thì mẹ tôi can lại. "Chị dâu con mới mang bầu. Vợ chồng nó dành dụm tiền lo cho con cái nữa. Mẹ già rồi, ăn uống sao cũng được mà. Con đừng làm ầm lên, mẹ lại khó ở".
Khó ở? Ở trong chính nhà mình mà mẹ nói khó ở? Vậy thì hàng ngày chị dâu đã đối xử với mẹ thế nào? Càng nghĩ tôi càng tức điên lên. Tôi đã chủ động ra ở trọ để mẹ không phải phiền hà mối quan hệ giữa tôi và chị dâu. Thế mà...
Giờ tôi có nên đưa mẹ ra ở riêng với mình luôn không? Hay tôi dọn về nhà lại để dằn mặt chị dâu cùng anh trai mình? Sao họ lại có thể bất hiếu như thế chứ?