Đêm Giáng sinh, chính em chồng giúp tôi ôm con bỏ trốn khỏi người chồng vũ phu không khác gì "con quỷ đội lốt người"
Cho đến giờ phút này tôi vẫn không hối hận về hành động ôm con bỏ trốn ngay giữa đêm khuya như vậy. Tôi biết trước mắt tôi sẽ còn rất nhiều khó khăn...
Người ta nói "giang sơn khó đổi, bản tính khó dời", nhưng tình yêu làm cho tôi mờ mắt mà không nhận ra chân lý ấy cho đến khi phải nếm mùi cay đắng và những trận đòn dã man từ chồng tôi mới hiểu ra.
Trước khi cưới nhau, tôi và chồng đã có thời gian khá dài yêu nhau và tìm hiểu bởi kinh tế của hai gia đình cũng không phải khá giả nên ngay từ đầu chúng tôi xác định lấy nhau là phải tự lo chi phí đám cưới. Anh ấy thề nọn hẹn biển rằng sẽ chăm sóc, nâng niu, chiều chuộng tôi cả đời, thậm chí còn vạch ra cả những dự định làm ăn trong tương lai để lo cho tôi có cuộc sống đầy đủ nhất. Và tôi đã bị những lời đường mật ấy làm cho mù quáng mà yêu anh bất chấp tất cả.
Khi yêu anh ấy, nhiều lần tôi đã phải rơi nước mắt rồi nhưng những lời ngon ngọt của anh lại làm tôi mềm lòng - Ảnh minh họa.
Trong quá trình yêu nhau, chỉ có mình tôi là chắt bóp nhặt nhạnh để làm đám cưới còn anh thì làm được đồng nào tiêu hết đồng ấy, tôi nói thì anh lại bảo "anh có kế hoạch làm ăn, cứ yên tâm là đến lúc cưới anh sẽ đưa ra cả cục tiền cho em xem". Có đôi lần, anh đến lấy tiền của tôi nhưng tôi không đưa và bị anh đánh. Bạn bè, gia đình ngăn cản tôi không nên tiếp tục với người như vậy, anh ta không phải là người tốt nhưng cứ sau mỗi lần cãi nhau, anh ấy lại đến xin tôi tha thứ, dỗ dành tôi hết lời và hết lần này đến lần khác tôi tha thứ cho anh.
Anh cũng dần thay đổi và tập trung kiếm tiền, làm được đồng nào là đưa hết cho tôi cầm. Tôi mừng lắm, tôi cho rằng chính tình yêu và sự bao dung của mình đã cảm hóa được con người anh. Thế rồi, đầu năm ngoái tôi và anh tổ chức đám cưới. Chỉ 1 tháng sau đó tôi mang bầu con trai đầu lòng, tôi nghĩ rằng có con rồi anh sẽ yêu thương mẹ con tôi hơn và sẽ chú tâm vào chăm sóc gia đình hơn nữa, nhưng mọi thứ hoàn toàn không như tôi nghĩ. Tôi ốm nghén mệt mỏi nên không thể đi làm được, vậy là mọi chi tiêu trong nhà đổ tất lên đầu anh, nhưng thay vì cố gắng vì vợ con và tương lai, áp lực kinh tế lại khiến anh đổ đốn, suốt ngày say rượu rồi lại về đánh vợ, vòi tiền từ mẹ và cả cô em gái.
Tôi không ngờ chồng mình lại là người vũ phu đến vậy.
Tôi mang bầu mà cứ khóc liên tục từ tháng đầu cho đến tận lúc sinh, người ta bầu thì béo lên trông thấy còn tôi thì hốc hác, xanh xao đến độ bác sĩ phải cảnh báo vì ảnh hưởng đến sức khỏe đứa bé trong bụng. Và quả thật, tôi sinh non ở tháng thứ 8, con bị thiếu cân phải nằm trong lồng kính 1 tháng mới được ra với mẹ.
Tiền không có, tôi phải gọi điện về nhờ bố mẹ đẻ giúp đỡ, ông bà lên viện, nhìn thấy con thấy cháu mà nước mắt cứ chảy dài. Trước mặt bố mẹ tôi, anh ta vẫn tỏ ra quan tâm và thương mẹ con tôi lắm, nhưng khi bố mẹ vừa quay lưng đi khỏi, mà có lẽ ông bà còn chưa ra đến cổng bệnh viện, anh ta đã trợn mắt lên đe dọa tôi: "Ông bà vừa cho bao nhiêu tiền, đưa ra đây nhanh lên". Giữa chốn đông người tôi không muốn mọi người bàn tán nên đành nhẫn nhịn đưa cho anh ta vài đồng.
Trở về nhà sau thời gian dài ăn cơm bệnh viện, tôi ngán ngẩm với cuộc sống của mình và liên tục có những suy nghĩ tiêu cực. May mắn là mẹ chồng và cô em gái chồng hiểu được nên thông cảm và luôn động viên tôi cố gắng vì con.
Thế rồi, hôm Giáng sinh vừa qua, chồng tôi lại đi đánh bạc và thua nhiều, anh ta về nhà đe dọa tôi phải kiếm ngay tiền để anh ta trả nợ nếu không sẽ đánh tôi. Tôi uất ức quá cầu cứu sự giúp đỡ của em gái chồng. Cô ấy bảo: "Không được rồi, nếu cứ như thế này mãi thì sao mà chịu được. Giờ chị hãy trốn đi để xem anh ta sẽ làm thế nào, không còn vợ con ở bên cạnh xem anh ta xoay xở ra sao và biết đâu đây sẽ là đòn quyết định để anh ta thay đổi".
Vậy là đêm đó, tôi gói gem quần áo và sữa bỉm của con rồi lên xe em gái chở ra bến xe để lên thành phố. Cô ấy gọi điện cho một người bạn đón mẹ con tôi và sắp xếp cho một chỗ ở an toàn.
Ngay khi biết tôi đã đi, anh ta liên tục gọi điện nhắn tin đe dọa sẽ giết cả tôi và con nếu không quay về nhưng tôi không hồi đáp, mặc dù trong lòng vẫn run rẩy bất an nhưng tôi vẫn quyết tâm tự giải thoát cho mình. Tôi vứt bỏ sim điện thoại và mua sim mới để gọi về cho bố mẹ đẻ yên tâm. Mặc dù bố mẹ không có nhiều của cải nhưng vẫn còn sức khỏe làm việc, tạm thời bố mẹ sẽ gửi tiền lên cho tôi trả tiền nhà trọ và mua sữa cho con, đợi con cứng cáp hơn một chút tôi sẽ xin làm công nhân ở nhà máy gần đây. Nghe thấy giọng mẹ trong điện thoại mà hai hàng nước mắt tôi cứ chảy dài, đau đớn, tủi nhục và hối hận lắm nhưng biết làm sao được, cuộc sống là của tôi và nếu tôi không mạnh mẽ thì gia đình cũng sẽ không thể yên tâm được.
Cho đến giờ phút này tôi vẫn không hối hận về hành động ôm con bỏ trốn ngay giữa đêm khuya như vậy. Tôi biết trước mắt tôi sẽ còn rất nhiều khó khăn nhưng tôi phải cố sống vì con, vì những người thân đã luôn ở bên cạnh mình lúc khó khăn.