Hóa ra tất cả chuyện này chỉ là màn kịch mà mẹ chồng tôi cố tình bày ra mà thôi.
Cho đến một hôm, mẹ anh sang chơi, nói chuyện vu vơ rồi bất ngờ nhìn tôi, nửa đùa nửa thật...
Cô ấy chỉ khựng lại một nhịp, rồi gật đầu chào: "Lâu rồi không gặp anh".
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình run.
Lúc nào tôi cũng mỉm cười trừ khi một mình trong nhà vệ sinh.
Bạn bè nói tôi dại, rằng đàn bà nên biết buông nhưng tôi không thể để người mình từng thương mãi mãi bị chôn vùi bởi lỗi lầm cũ.
Tôi nhớ rõ cái ngày mà cơ thể tôi bắt đầu không còn là chính nó.
Tôi sống ảo đến mức quên mất đời thật của mình có gì.
Tim tôi như có gì đó thắt lại, không phải vì giận mà là vì thương chồng.
Trong cuộc đời tôi đã có 3 năm bão tố, 7 năm bình yên, 5 năm đơn độc và tiếp theo cuộc sống như thế nào đều phụ thuộc vào quyết định lúc này của tôi.