Chồng tôi đã nghèo lại còn sĩ diện hão
Chồng sĩ diện hão của tôi gào lên: "Cô tưởng cô làm ra tí tiền mà muốn chửi tôi thế nào cũng được à? Thằng này không có tiền nhưng là kỹ sư, nên phải cho ra dáng chứ. Lo đâu thì lo để tôi có tiền về quê sớm nhất thì làm!".
27 tuổi, tôi mới chính thức có mối tình đầu và lập tức chọn mối tình đầu đó làm chồng. Đến giờ tôi cũng không biết khi đó mình đã yêu chồng chưa nữa. Chúng tôi quen nhau qua 1 người thân giới thiệu. Anh ở cách nhà tôi khoảng 1km thôi nhưng từ trước tới giờ tôi và anh chưa hề biết nhau. Vì khi tôi lớn lên thì anh đã đi học, đi làm xa nhà. Anh hơn tôi 10 tuổi - một khoảng cách tuổi tác không nhỏ.
Làm vợ của người hơn mình 10 tuổi, tuy tôi không thấy mình bị quá khác biệt về lối suy nghĩ, hay những quan điểm sống. Nhưng tính sĩ diện hão của chồng là tôi không thể tiêu hóa được.
Thời gian đầu mới yêu, anh là một chàng kỹ sư giao thông phong độ, ga lăng, chu đáo và rất nhiệt tình. Hơn nữa, lúc đó, theo nhận xét của tôi thì tôi đang được quen 1 người có chí tiến thủ, cầu tiến qua những gì anh nói về dự định cho tương lai và cả công việc lẫn cuộc sống gia đình sau này. Vậy là, 1 đứa con gái yêu lần đầu như tôi sớm tin vào những lời anh nói.
Tôi còn nhớ mãi, 1 lần từ quê ra Hà Nội, tôi có than chẳng muốn về Hà Nội đi làm. Anh liền nói: "Sau không bao giờ để em vất vả, khi cưới nhau rồi, cứ bầu bí là nghỉ ở nhà luôn cho khỏe". Tôi cũng không định như thế nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Lấy người hơn nhiều tuổi, người ngoài nhìn vào đều đánh giá là yên tâm vì được vững vàng về kinh tế. Vậy mà...
Sau khi cưới nhau được 2 tháng thì tôi đã phải đối mặt với cuộc sống thực tại không mấy suôn sẻ. Công ty chồng làm ăn thua lỗ, công ty cầm cự đồng nghĩa với việc cuộc sống mới của tôi cũng ngoi ngóp. Vậy là chỉ 1 mình tôi nai lưng lo toan mọi chuyện lớn bé. Cuộc sống vất vả, chán nản nhưng tôi chẳng dám kêu than. Tôi chỉ biết tự động viên mình, ai cũng có lúc khó khăn, với người ngoài có khi mình còn giúp được, động viên được nữa là chồng.
Nhưng khổ nỗi, ở cái thời điểm nhạy cảm này, tôi càng tâm lý bao nhiêu thì chồng lại càng không biết điều bấy nhiêu. Lúc nào anh cũng huyễn hoặc anh là người có trình độ, là người có tri thức nên phải oai với thiên hạ cho dù trong túi thì chẳng có tiền.
Thất nghiệp nhưng anh kén chọn việc vô cùng vì nghĩ mình cao siêu. Chẳng ai có thể nghĩ được, 1 anh kỹ sư với vẻ ngoài bóng bẩy, lúc nào cũng giọng trên người lại phải ngửa tay xin vợ tiền tiêu vặt, đổ xăng và thậm chí là tiền nạp điện thoại hàng tháng.
Mỗi lần về quê, cái oai của chồng tôi càng được thể hiện hết công suất vì anh đường đường là kỹ sư duy nhất của khu phố nhỏ này. Ai cũng tưởng anh phát tướng lắm, ai cũng xum xoe nhờ vả sau những lời tâng bốc bản thân của anh: nào là quen biết rộng, nào là có công ty riêng, nào là nhiều vốn sắp mở thêm chi nhánh... Tôi nghe mà thấy ngượng thay cho chồng nhưng chẳng lẽ lại bóc mẽ chồng trước mặt anh em họ hàng?
Điều này báo hại tôi tối ngày tiếp người quen lên Hà Nội nhờ xin việc cho con cháu họ. Tôi thật sự chán ngán với tính sĩ hão, thích nổ của chồng. Nhưng lời nói gió bay, cũng chẳng ai bắt thuế, tôi cũng phải dần quen với thói bốc phét của chồng. Song đến mức thế này thì nó đã mang lại bao phiền phức cho cuộc sống của tôi.
Tôi bầu bí cũng chẳng được chồng chăm lo, bồi dưỡng, mua sắm như người ta. Những việc này, tôi tự lo khám xét định kỳ. Song tôi thực sự chán ngán khi vợ thì chồng chẳng lo mà cứ lo chuyện thiên hạ.
Tôi còn nhớ mãi cuối tháng trước, vét sạch sẽ nhà cửa, tôi chỉ còn 3 triệu đồng. Vậy mà chồng nói tôi phải đưa cho anh 2,5 triệu để anh cho bạn vay tạm. Tôi cũng nói còn có chừng đó tiền, cho vay bây giờ lỡ có việc gì thì bí lắm. Nhưng chồng gạt đi bảo có việc gì được.
Tôi tức phát điên và chán nản với kiểu sĩ diện hão của chồng mà chẳng phải biết phải làm sao (Ảnh minh họa)
Thật xui cho nhà tôi hôm đó. Ngay trong đêm, anh phải về quê gấp vì anh trai bị tai nạn, chạy đâu ra tiền để cầm về hay chí ít là tiền đi đường vào lúc đêm khuya? Anh cuống lên quát tôi lấy tiền vì nghĩ tôi vẫn còn khoản cất giấu khác.
Bực tức và bị chồng dồn ép quá, tôi buột miệng nói: "Nhục chưa? Không có tiền còn sĩ, cho vay cơ. Giờ thì móc đâu ra?". Ngay sau những lời này, tôi bị chồng sĩ diện hão thẳng tay tát không thương tiếc vì tội xúc phạm danh dự và coi thường chồng. Anh quát tháo lên bảo: "Cô tưởng làm ra tí tiền mà muốn chửi tôi thế nào cũng được à? Thằng này không có tiền nhưng là kỹ sư, nên phải cho ra dáng chứ. Lo đâu thì lo để tôi có tiền về quê sớm nhất thì làm!".
Tôi tức phát điên và chán nản với kiểu sĩ diện hão của chồng mà chẳng phải biết phải làm sao. Chẳng lẽ tôi phải sống chung với lũ như vậy ư?