Choáng váng khi gặp lại người yêu cũ tại nghĩa trang hẻo lánh
Hằng hẹn tôi ở một nghĩa trang ngoại thành, tôi vừa đi vừa ngờ vực và linh cảm có chuyện chẳng lành. Hằng dẫn tôi tới trước một ngôi mộ và nói đây là nơi Uyên đang an nghỉ.
Tôi là một người đàn ông thành đạt, tôi thừa hưởng khối tàn sản của bố mẹ. Mọi người nghĩ rằng cứ giàu là sẽ được hạnh phúc, nhưng tôi thì không, giàu có không đem lại cho tôi hạnh phúc mà chỉ đem lại những nỗi đau và sự ân hận muộn màng!
Năm 18 tuổi, tôi có yêu một người con gái, cô ấy tên là Uyên. Uyên học giỏi nhưng nhà cô ấy lại rất nghèo, cha mất sớm chỉ còn 2 mẹ con. Tôi thường xuyên giúp đỡ cô ấy về học tập và cả trong cuộc sống nữa. Sau đó một thời gian yêu nhau, cô ấy có bầu với tôi. Tôi vui lắm, tôi sẽ cưới Uyên và lo cho cô ấy tất cả. Tôi dẫn cô ấy về nhà nói với mẹ tôi về chuyện của 2 đứa. Nhưng thật không ngờ cũng từ đây mà bi kịch của tôi và Uyên bắt đầu.
Khi tôi dẫn Uyên về nhà để thưa chuyện, mẹ tôi đã nổi giận đùng đùng, mẹ tôi nói Uyên không xứng đáng với tôi, rằng em mạt hạng, đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Rồi mẹ tôi đuổi em ra khỏi nhà và cấm em không được bước chân vào nhà tôi thêm lần nào nữa.
Uyên khóc như mưa, còn tôi chỉ biết cầu xin mẹ cho tôi được cưới Uyên và giữ lại đứa con này! Nhắc đến đứa con, mẹ tôi ra trước mặt Uyên và ném vào mặt em một cọc tiền. Bà nói rằng đây là tiền đền bù những ngu dại của tôi. Bà bắt em phải đi giải quyết đứa con này, nếu không bà sẽ cho người đưa em đi làm việc đó.
Uyên chạy ra khỏi nhà tôi ngay lúc đó, còn tôi bị giữ lại trong nhà nên không thể nào đuổi theo em được. Cũng từ đó, tôi bị mẹ cấm túc hoàn toàn, tôi đi đâu làm gì cũng có người canh giữ, tất cả đều dưới sự sắp xếp của mẹ tôi.
Năm 18 tuổi, tôi có yêu một người con gái, cô ấy tên là Uyên. (Ảnh minh họa)
Bốn tháng sau, mẹ tôi làm thủ tục cho tôi sang Mỹ du học, mẹ đưa cho tôi một xấp ảnh cưới, đó là ảnh cưới Uyên. Mẹ nói em đã lấy chồng nên tôi đừng nhớ mong gì nữa. Từ ngày Uyên chạy ra khỏi nhà, tôi không liên lạc được với em, lại thêm những tấm ảnh này, nên tôi không nghĩ ngợi gì, nghe lời mẹ sang Mỹ để quên em.
Sang đó, tôi chẳng có tâm trí nào để học, tôi vẫn nhớ về Uyên, về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và cô ấy, và cả đứa con của hai chúng tôi nữa. Tôi hận Uyên vì đã phản bội mình và đi lấy người khác một cách nhanh chóng như vậy. Tôi lao vào những cuộc ăn chơi, đi bar và tất nhiên cả tình một đêm nữa. Tôi như điên dại hòa mình vào cuộc vui để quên đi tất cả.
Bốn năm sau, tôi cũng tốt nghiệp ra trường và trở về nước. Tôi đã được chuẩn bị sẵn một vị trí cao trong công ty của mẹ. Hằng ngày tôi chỉ đến công ty để ký những bản hợp đồng và tiếp những đối tác thay cho mẹ, nhưng mẹ tôi vẫn là người đứng sau tất cả.
Tôi thấy cuộc sống thật chán nản và tôi thật nhu nhược khi để mẹ sắp đặt cuộc đời mình. Cả chuyện vợ con cũng thế. Tôi cưới một cô gái môn đăng hộ đối theo ý mẹ. Nhưng 3 năm sống chung mà mãi chẳng có được đứa con.
Vợ giục tôi đi kiểm tra. Kết quả là do tôi dùng quá nhiều chất kích thích nên ảnh hưởng khá lớn đến việc thụ tinh. Nghe tin đó, vợ tôi đã sắp đồ bỏ về nhà mẹ đẻ ngay hôm đó.
Tôi thất vọng tràn trề, tôi uống rượu, uống đến mức phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Đến lúc nằm trong viện một mình, tôi suy nghĩ lại mọi chuyện và nghĩ tới Uyên. Một ý nghĩ nảy sinh, nếu Uyên không bỏ con, thì tôi vẫn còn một đứa con.
Ra viện, tôi điên cuồng đi tìm Uyên, tìm đến địa chỉ cũ nhưng hàng xóm nói mẹ con cô ấy đã chuyển đi từ lâu rồi. Tôi cố lục lại trong trí nhớ về những người bạn thân với Uyên mà tôi biết. Tôi nhớ ra Hằng, cô bạn thân từ nhỏ của Uyên, tôi nhờ thám tử tìm địa chỉ của Hằng và chỉ 2 ngày sau tôi đã có được địa chỉ của cô ấy.
Tôi đến gặp Hằng nhưng vừa nhìn thấy tôi, Hằng đã đuổi tôi ra ngoài vì không muốn nói chuyện với tôi. Tôi cố xông vào giữ Hằng, để xin Hằng nói cho tôi biết về Uyên. Trong lúc giằng co, Hằng đã tát tôi một cái trời giáng và gào lên rằng tôi không xứng, tôi là kẻ khốn nạn… Cô ấy vẫn nhất quyết đuổi tôi về.
Quả báo! Quả báo đến với tôi thật rồi! Tôi ân hận quá! (Ảnh minh họa)
Tôi gài danh thiếp lên cửa với hy vọng Hằng sẽ suy nghĩ lại và cho tôi biết chỗ ở của Uyên, rồi ra về. Chờ đợi mãi, 2 tuần sau tôi mới nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ, nói rằng sẽ dẫn tôi đến chỗ Uyên.
Hằng hẹn tôi ở một nghĩa trang ngoại thành, nơi này rất hẻo lánh, tôi vừa đi vừa ngờ vực và linh cảm có chuyện chẳng lành. Hằng dẫn tôi tới trước một ngôi mộ và nói đây là nơi Uyên đang an nghỉ. Hằng nói: “Nó chết trẻ quá, tất cả là tại anh hết”.
Hằng kể lại rằng: Uyên đã cố gắng liên lạc với anh mà không được. Sau khi biết chuyện mẹ anh vu khống cho nó đi lấy chồng, nó đã tìm đến nhà anh để thanh minh với anh. Nhưng không những không gặp được anh mà còn bị mẹ anh đuổi đi. Nó đã đứng chờ rất lâu trước cổng nhà anh để mong gặp bất kỳ ai biết tin tức của anh. Nhưng đến nửa đêm vẫn không có ai ra vào căn nhà đó.
Đêm hôm đó nó về gặp mưa, bị ốm một trận nặng nên không giữ được con nhưng đến bệnh viện quá muộn nên bị nhiễm trùng và qua đời.
Lại là do mẹ tôi, hóa ra mẹ tôi đã thao túng tất cả chuyện này mà không hề cho tôi hay biết. Tôi đúng là một thằng hèn, một người vô dụng vì không thể bảo vệ được người con gái mình yêu.
Tôi hận mẹ vì đã đẩy tôi đến tình cảnh như thế này. Quả báo! Quả báo đến với tôi thật rồi! Tôi ân hận quá! Giờ này tôi biết sống sao đây, tương lai trước mắt tôi tăm tối thật rồi…