Cho tới ngày chồng ngất xỉu nhập viện, tôi mới thấm thía tình nghĩa anh dành cho tôi

Mai Huyền,
Chia sẻ

Tôi đã từng mất niềm tin với chồng, cho tới ngày tôi phá sản, bị tai nạn giao thông và phải cắt bỏ cả 2 quả thận...

Ngày tôi cưới chồng, ai cũng bảo tôi sẽ khổ. Chồng tôi quá hiền, hiền đến mức đù đờ người. Những người lớn tuổi còn cho rằng người như anh thì chỉ có thể ở nhà chăm con cho vợ đi làm. Nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ cần chồng mình biết chia sẻ công việc với vợ, biết quan tâm vợ. Đặc biệt, tôi cần một người đàn ông chung thủy với tôi cả đời chứ không cần một người đàn ông kiếm tiền giỏi.

Cuộc sống hôn nhân của tôi khá phẳng lặng và theo đúng ý muốn của tôi. Hàng ngày, tôi đi làm kiếm tiền, việc nhà để lại cho chồng. Tôi là trưởng phòng một công ty lớn, ngoài ra tôi còn góp vốn đầu tư kinh doanh một cửa hàng thời trang đông khách nên tiền tôi không thiếu. Còn chồng tôi, anh chỉ là một công nhân bình thường, lương đủ chi dùng cho bản thân.

Có lẽ vì biết được nhược điểm của mình nên chồng tôi rất chiều chuộng tôi. Về nhà, tôi có cảm giác mình được anh chăm sóc tận kẽ răng chân tóc. Người nấu ăn là anh, người dọn dẹp nhà cửa, đi chợ chăm con là anh, người bóp vai cho tôi hàng đêm cũng là anh. Tôi mặc nhiên trong suy nghĩ rằng anh là “vật” chiếm hữu cuả chỉ riêng mình tôi.

tình nghĩa
Cho tới ngày chồng ngất xỉu nhập viện, tôi mới thấm thía tình nghĩa anh dành cho tôi. (Ảnh minh họa)

Rồi tôi cùng một vài người bạn thân lập công ty chuyên bất động sản. Công việc kéo tôi quay cuồng, khiến tôi gần như không có thời gian dành cho chồng nữa. Cho đến khi tôi giật mình nhìn lại thì chồng tôi đã có người tình từ bao giờ.

Tôi lồng lộn ghen tuông. Tôi không chấp nhận được cảnh chia chác, dùng chung người đàn ông của đời mình với người đàn bà khác. Thấy anh im lặng trước những lời mắng chửi, tôi lấn tới đánh đuổi anh đi. Và tôi càng điên hơn khi thấy chồng mình chẳng nói lời nào, lặng lẽ xếp quần áo cho vào vali. Nhìn cảnh đó tôi càng nổi điên, tôi lao tới ném tung quần áo của anh, vứt vali của anh để ngăn anh lại. Suy cho cùng, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi và nói một câu tôi nhớ mãi: “Em vốn đâu có xem anh là chồng? Anh chỉ là ô-sin cho em thôi”.

Chúng tôi li thân từ đó. Anh vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình. Vẫn nấu ăn, giặt giũ, pha nước cho tôi, đáp trả tình nghĩa vợ chồng. Nhưng ngủ cùng thì không, một cái ôm an ủi cũng không. Dù tôi cố ý vào phòng, anh lại xuống sàn nhà ngủ. Nghi ngờ anh còn qua lại với người tình nên tôi thuê thám tử theo dõi anh. Tuy nhiên, sau cả tháng theo dõi, họ khẳng định anh không còn qua lại với cô gái kia nữa.

Thế rồi, công ty tôi gặp sự cố liên tục từ những lần cạnh tranh của những đối thủ khác và sai đường lối. Cuối cùng, chúng tôi lâm vào cảnh phá sản chỉ sau 8 tháng hoạt động. Đó là những ngày tháng đen tối, thê thảm nhất đối với tôi. Hôn nhân đổ vỡ, công việc mệt mỏi khiến tôi mất đi sự nhanh nhẹn của mình. Trên đường từ ngân hàng về, do mải suy nghĩ, tôi không biết mình đã lao vào chiếc xe tải như thế nào.

Đến khi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân mình quấn băng trắng toát. Chồng tôi ngồi gục xuống bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi phải nằm như vậy suốt 1 tháng trời mới có thể ngồi dậy và tập đi từng bước. Ai cũng bảo số tôi cao nên mới sống sót sau trận tai nạn khủng khiếp đó. Và người bên cạnh, chăm sóc tôi từng chút một vẫn chỉ có anh, chồng của tôi. 

tình nghĩa vợ chồng
Bao đau đớn hối hận lan tràn trong lòng, sao tôi trả hết ơn này của anh đây? (Ảnh minh họa)

Sau khi xuất viện, chúng tôi lại chung chăn, đêm ngủ thỉnh thoảng anh lại dậy xem tôi có đau, có cần gì không. Sức khỏe của tôi dần dần ổn định. Nhưng chồng tôi lại ốm yếu hơn rất nhiều. Ban đầu, tôi nghĩ đó là vì anh phải chăm sóc tôi quá nhiều. Nhưng sau 1 năm, cơ thể của anh dù được bồi bổ như thế nào vẫn cứ gầy đi trông thấy. 

Cho đến khi anh ngất xỉu, phải nhập viện, tôi mới biết được hóa ra vụ tai nạn giao thông đã cướp đi cả hai quả thận của tôi, lẽ ra tôi đã không thể sống sót sau vụ tai nạn đó, nếu không có một quả thận của chồng hiến tặng. Trong hồ sơ bệnh án của tôi cũng viết rành rành là được chồng hiến thận, nhưng chưa bao giờ tôi cầm đến bởi ám ảnh, nên 1 năm qua, tôi không hề hay biết. 

Biết chuyện đó tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì thương chồng, khóc vì hiểu ra tình nghĩa anh dành cho tôi, khóc vì hối hận đã đối xử tồi tệ với anh. Anh đã không bỏ mặc tôi lúc tôi đang bên bờ vực của cái chết.

Giờ nhìn anh ốm yếu, gầy còm, tôi xót xa, ân hận. Tôi phải làm gì để chuộc lỗi với anh bây giờ? 

Chia sẻ