Cho tới khi mẹ tôi bị bệnh nặng thì bác dâu mới lộ rõ bản chất
Tôi nghe xong thì tức giận muốn phát điên. Tôi vừa ghê sợ cách moi tiền của bác dâu, cũng giận mẹ quá hiền lành mà không nói với tôi câu nào.
Tôi là đứa con gái lớn lên trong gia đình không bình thường. Tôi không có bố, từ nhỏ sống với mẹ. Tuy nhiên, ngôi nhà nhỏ đó không chỉ có hai mẹ con. Tôi và mẹ chung sống cùng gia đình bác – anh trai của mẹ tôi. Bà ngoại chỉ có hai người con là bác và mẹ tôi. Vì vậy, bác thương cảnh mẹ con tôi túng thiếu, kêu dọn về ở một nhà cho vui.
Bác trai coi tôi như con đẻ, quan tâm yêu thương tôi hết mực. Tuy nhiên, biết thân phận mình, tôi không bao giờ dám đòi hỏi. Từ nhỏ, tôi đã ngoan ngoãn, nghe lời, chăm chỉ học hành. Thế nhưng, bác dâu – vợ của bác tôi là một người rất vô cảm. Không những tỏ ra lạnh nhạt với hoàn cảnh của mẹ con tôi, không ít lần bác ấy còn bắt nạt mẹ tôi. Những lúc không có mặt bác trai, bác ấy còn nói kháy rằng mẹ con tôi chỉ là kẻ "ăn nhờ ở đậu".
Lớn lên, tôi đã thoát nghèo bằng chính năng lực của mình. Không phụ sự kì vọng của mẹ và bác trai, tôi được vào làm tại một công ty liên doanh nước ngoài với mức lương khá cao. Hàng tháng, tôi đều gửi tiền về cho mẹ và không quên gửi một khoản cho bác trai. Bác không muốn lấy vì tôi còn nhiều khoản phải lo. Nhưng tôi nài nỉ nhiều quá nên bác nhận cho tôi vui.
Sống tại nhà bác trai bao lâu, mẹ còn rất "chiều lòng" bà chị dâu khó tính kia nữa. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi sống lam lũ, dành dụm quen rồi nên không nghĩ đến bản thân, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác. Sống tại nhà bác trai bao lâu, mẹ còn rất "chiều lòng" bà chị dâu khó tính kia nữa.
Tôi cũng lo sợ vậy nên mỗi lần gọi điện về, đều dặn mẹ phải tiêu hết số tiền ấy, muốn ăn mặc gì thì cứ mua, không được tiết kiệm. Sợ bác dâu hạch sách mẹ chuyện tiền nong, tôi cũng nói mình đã gửi tiền mỗi tháng cho bác trai để mẹ yên lòng. Mẹ tôi cả tin, nói từ ngày tôi đi làm, bác dâu đã thay đổi tính nết rồi, yêu quý mẹ tôi lắm. Tôi lại nghĩ do tôi làm ra tiền nên bác ấy mới như vậy thôi.
Đêm đó đã khuya, khi tôi đang ngủ thì nhận được điện thoại của bác trai. Tôi lấy làm lạ vì chưa bao giờ bác ấy lại gọi muộn thế này. Vội vàng nhấc máy, tôi nghe bác nói mẹ tôi ốm nặng, mai tôi phải về gấp. Tôi lo lắng gặng hỏi cho rõ thì biết mẹ bị chẩn đoán viêm phổi đã 2 tháng. Mẹ giấu tôi vì sợ tôi không yên tâm. Trời lạnh, mẹ càng ho dữ dội hơn. Vì vậy, bác không dám giấu tôi thêm nữa.
Nghe điện thoại xong, tôi không thể ngủ được, chỉ mong trời mau sáng để về với mẹ. Khi tôi vừa phóng xe máy vào đến sân nhà thì đã nghe thấy tiếng mẹ ho sù sụ. Vào phòng mới hay mẹ tôi đang nằm co ro trong chiếc chăn cũ kỹ.
Tôi vừa ghê sợ bộ mặt thật của bác dâu, cũng giận mẹ quá hiền lành mà không nói với tôi câu nào. (Ảnh minh họa)
Tôi chạy vội lại hỏi han mẹ, đỡ mẹ dậy, vuốt ngực cho mẹ đỡ ho. Mẹ thấy tôi về thì mừng lắm, nhưng lại hỏi tôi luôn rằng có ảnh hưởng công việc không? Tôi gạt câu hỏi ấy đi, đi tìm thuốc, đồ ăn cho mẹ luôn. Nào ngờ, tôi lục tung phòng mà chẳng thấy thuốc hay bất kỳ hộp sữa, hộp bánh gì cả.
Tôi gặng hỏi thì mẹ cứ cúi mặt, lảng đi. Tôi tức giận, hỏi mãi. Lúc này mẹ tôi mới chịu nói thật, mẹ còn "rào trước đón sau" rằng tôi nghe xong không được giận mẹ. Tiền mà tôi gửi về cho mẹ mỗi tháng, bác dâu đều "dỗ" ngon ngọt để mẹ tôi đưa bác ấy gần hết. Không muốn đưa cũng khó, bác ấy sẽ mắng mẹ con tôi là đồ vong ơn bội nghĩa. Mẹ tôi chỉ lại chút ít tiền để đi đám cưới, đám ma trong làng. Vì vậy, bao lâu nay mẹ nói ăn uống, uống thuốc đầy đủ… đều là nói dối tôi.
Tôi nghe xong thì tức giận muốn phát điên. Tôi vừa ghê sợ bộ mặt thật của bác dâu, cũng giận mẹ quá hiền lành mà không nói với tôi câu nào. Nhìn mẹ đang yếu ớt nằm trên giường, tôi hận bác dâu tôi là kẻ không có trái tim. Sau lần này, tôi nhất quyết dọn cho mẹ ra ở riêng chứ không chung sống với người đàn bà đáng sợ đó nữa. Nhưng trước khi đi, tôi muốn làm điều gì đó để khiến bác dâu tôi lộ bộ mặt thật, mong mọi người chỉ cách.