Chết điếng vì hậu quả của một đêm khóc trong vòng tay người đàn ông khác
Những gì diễn ra đêm hôm ấy tôi tự nhủ sẽ giấu thật kỹ. Vậy mà, chuyện oái oăm tôi không ngờ đến lại xảy ra.
Tôi mới lấy chồng được gần 2 năm nay. Số ngày hạnh phúc của chúng tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chồng tôi lớn hơn tôi 10 tuổi, gia trưởng, ích kỉ với tất cả mọi người. Trước đây, tôi lầm tưởng tính gia trưởng của anh là chu đáo và có lập trường. Ý kiến nào anh cũng đưa ra hàng loạt dẫn chứng xác đáng từ cuộc sống lẫn thơ văn để khẳng định nó đúng.
Anh gia trưởng cũng chỉ để bao biện cho tính ích kỉ của mình. Vậy mà tôi đã nghĩ anh yêu và quan tâm tôi nên mới như vậy. Yêu nhau nhưng chúng tôi hầu như không đi đâu chơi. Anh luôn nói đi chơi sợ tôi mệt, đường lại đông nên dễ bị tai nạn... Hàng loạt lí do vì tôi mà sau này tôi mới biết lí do chính là vì anh sợ tốn tiền.
Cưới về, anh mới lộ bản chất thật của mình. Anh sẵn sàng mắng nhiếc tôi mỗi khi không vừa ý chuyện gì. Anh có quyền đi chơi tới khuya mới về nhưng tôi thì không được. Chỉ cần tôi bước chân đi tầm nửa tiếng thì sẽ nhận được hàng chục cuộc gọi của anh. Nếu tôi vẫn cứng đầu không về, anh sẽ nhắn tin mắng mỏ tôi không ra gì. Tôi chẳng khác nào con búp bê được anh nuôi trong tủ kính, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt chủ nhân.
Đến chuyện ân ái vợ chồng anh cũng yếu đuối. Cả tháng anh mới đụng vào tôi một lần, lần nào cũng tầm 1, 2 phút là xong. Tôi không hiểu là do anh yếu hay vì lí do khác. Nhưng tôi không hỏi được bởi chỉ cần tôi gợi chuyện đó, anh sẽ gán cho tôi cái tội dâm đãng.
Đêm đó, tôi gọi cho sếp. Tôi đã khóc gần cả đêm trong vòng tay anh ấy. (Ảnh minh họa)
Cưới 10 ngày, tôi đã đưa đơn ly hôn nhưng anh xé đi. Nửa năm sau dù đang mang thai tôi vẫn nộp đơn li hôn. Ở tòa, anh khóc nói yêu và sợ mất tôi nên mới như vậy. Vì đứa bé, vì tòa hòa giải và những lời hứa hẹn của anh, tôi lại tiếp tục về sống với anh. Tôi mong chờ anh thay đổi nhưng cuối cùng tôi nhận lại là sự đau khổ.
Sinh con xong, tôi về nhà mẹ đẻ ở một tháng. Suốt tháng đó, anh chỉ ghé nhà nhìn con vài lần. Vậy mà ngày đầy tháng, anh bắt mẹ con tôi về. Sợ không ai chăm nên tôi không đồng ý. Ai ngờ, anh bế thẳng đứa bé còn đỏ hỏn ra xe, chẳng kịp choàng khăn đội mũ rồi rồ xe chạy đi. Cả nhà tôi sững sờ, còn tôi khóc không nên tiếng. Ngay hôm đó, tôi buộc phải về nhà với con. Vài ngày sau anh tự gọi cho bố tôi xin lỗi và nói do nóng giận quá nên mới làm vậy. Tôi nghe mà lắc đầu ngao ngán.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục. Tôi không được phép nói chuyện nếu chồng chưa cho phép. Cũng chưa khi nào chồng phụ tôi chăm con dù chỉ là lấy một cái bỉm lót. Tôi quay mòng trong công việc đến mức kiệt sức vẫn chẳng được anh quan tâm hỏi han một câu.
Vì quá khổ lại không thể chia sẻ được với ai nên tôi bị stress nặng nề. Đến khi đi làm lại tôi mới phần nào được giải tỏa tâm lí căng thẳng nhưng tính nết tôi vẫn bị ảnh hưởng nặng nề. Tôi ít nói và hay cáu gắt với mọi người, kể cả sếp tôi. Có lẽ sếp hiểu được áp lực tôi đang gánh nên cũng không làm khó hay bắt bẻ tôi nhiều. Có hôm, sếp còn chủ động gợi chuyện và hỏi han tình hình của tôi. Những khi đó, tôi phải cố kiềm chế để không bật khóc.
Dần dần, chúng tôi tâm sự với nhau nhiều hơn. Nhưng chưa khi nào tôi có suy nghĩ ngoại tình. Bởi tôi không muốn vì sự ích kỉ của mình mà có một người phụ nữ nữa cũng đau khổ như tôi. Cho đến khi tôi bị chồng đuổi đi.
Hôm đó, chỉ vì vừa trông con vừa nấu ăn mà tôi để thằng bé ngã cộc đầu xuống nền. Chồng tôi đang ngồi chơi game nghe con khóc thì chạy ra. Thấy tôi bế con, chườm đá vào vết sưng, anh ta đã giật lấy thằng bé rồi giáng cho tôi một tát tai và chỉ tay đuổi "con vợ vô dụng" là tôi ra khỏi nhà. Quá uất ức, tôi cố giật lại thằng bé nhưng đáp lại tôi nhận thêm vài cú đạp của anh ta. Nhìn con sợ hãi khóc thét, tôi đau đớn bỏ chạy trong tiếng mắng chửi của anh ta, chỉ hy vọng tôi khuất mắt rồi anh sẽ dỗ dành con.
Chuyện đêm qua, tôi tự nhủ sẽ giấu thật kĩ, tôi không muốn ảnh hưởng đến danh dự của mình sau này. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, tôi gọi cho sếp. Tôi đã khóc gần cả đêm trong vòng tay anh ấy. Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi đã trải qua một đêm bên nhau. Sáng hôm sau, cảm giác tội lỗi vì đã ngoại tình dâng lên, bên cạnh đó là nỗi nhớ nhung con trai nên tôi tự quay về nhà xin lỗi chồng để được ở cạnh con. Nhưng chuyện đêm qua, tôi tự nhủ sẽ giấu thật kĩ, tôi không muốn ảnh hưởng đến danh dự của mình sau này. Tôi không muốn chồng biết vì sợ anh nổi điên, càng không muốn con trai sẽ khinh thường mình.
Vậy mà, chuyện oái oăm tôi không ngờ đến lại xảy ra. Tôi có thai. Đã gần nửa năm vợ chồng tôi không hề đụng chạm tới nhau nên cha đứa bé là ai thật dễ đoán. Tôi nói với sếp, sếp bảo sẽ chịu trách nhiệm nhưng tôi biết anh ấy không thể. Anh ấy có vợ đẹp con ngoan thì sao có thể buông bỏ mà chịu trách nhiệm với tôi.
Tôi cũng không muốn bỏ đứa bé trong bụng vì nó không có lỗi. Nhưng nếu nói ra, tôi sợ chồng sẽ giết tôi mất. Giờ tôi nên làm sao đây?