Đang ở Hà Nội phải theo chồng về quê sống, cô sợ khổ, ai ngờ còn sướng hơn bội phần
"Sống ở quê chẳng phải tiêu pha gì mấy nên lương tháng chồng đưa em giữ cả, được khoản tiết kiệm cũng khá. Đồ ăn thì tự cung tự cấp, một bữa tiêu vỏn vẹn 2 nghìn bạc mua mớ rau muống, còn lại thịt cá gà vườn nhà ao nhà hết, vừa tiện vừa sạch, sướng hơn ở thành phố gấp mấy lần".
Nhìn mâm cơm rau luộc cá rán ngon lành dưới đây, có ai tin được tất cả chỉ tốn có 2 nghìn đồng không? Đó là niềm hạnh phúc có thật của một bà mẹ 9X, với nguồn vui sống ngược lại hoàn toàn so với nhiều người: thích ở quê hơn ở phố.
Mâm cơm nhà giản dị mở đầu cho câu chuyện ngược đời của cô nàng thành phố thích sống ở quê.
Sinh ra lớn lên ở nhà mặt phố làng gốm Bát Tràng (Gia Lâm, Hà Nội), quen nhịp sống đông đúc, nên Hà Kiều (21 tuổi) có phần rụt rè lo sợ sau khi lấy chồng quê. Bé lớn được 4 tháng, cô mới dám khăn gói ôm con về nhà nội ở Suối Hai (Ba Vì), bắt đầu cuộc sống mới hoàn toàn.
Cùng là Hà Nội, nhưng nhà chồng lại ở vùng ngoại ô, cách nhà Kiều mấy chục km, thưa thớt hơn hẳn, vẫn còn trồng rau nuôi cá thả gà, làm ruộng ven sông nữa, Kiều lo lắng rằng mình sẽ không thích nghi được. Tuy nhiên, khác với những gì cô từng hình dung về sự ảm đạm, vắng vẻ, càng ở lâu cô lại càng yêu thích cuộc sống thanh tịnh, nhàn tản quê chồng.
Cô gái ở phố buôn bán Bát Tràng nay đã làm dâu miền quê Ba Vì.
"Nhà chồng em mặt tiền rộng 200 mét, còn tổng diện tích thì khoảng 1 ha hoặc hơn. Ở khá lâu rồi mà em còn chưa đi hết đất nhà mình. Vì rộng rãi, thoáng mát, trước sau đều có vườn ao nên cảm thấy thoải mái và thích thú lắm, không khí trong lành, rau củ, cá gà đủ hết, thức ăn cơ bản chẳng thiếu gì. Lợn nhà nuôi, khi nào mổ thì chung đụng với họ hàng, mỗi nhà 1 nửa cất tủ lạnh, ăn hết lại đem ra thịt tiếp, hầu như chỉ mất tiền mua rau thay đổi bữa thôi, nên em mới khoe mâm cơm 2 vợ chồng ăn hết 2 nghìn bạc mà ít người tin.
Cái gì cũng của nhà làm ra, ga thì nấu bằng biogas, chưa tính gạo dầu ăn mà kể có tính đi chăng nữa thì cũng ngon bổ rẻ, an toàn hơn hẳn ở nội thành. Ngày trước lúc chưa lấy chồng, ở thành phố mở mắt ra là phải tiêu đến tiền rồi, bữa cơm rẻ cũng tốn cả trăm bạc, ăn sáng vài chục nghìn. Bây giờ lấy chồng chuyển về quê, thấy mọi thứ cái gì cũng đơn giản, ăn uống yên tâm không độc hại gì. Hoa quả ngoài vườn mùa nào trái đó, có khi chín rụng đầy chẳng vặt hết, gà chạy như đi siêu thị ngoài sân, cá thì tung tăng dưới ao, rau chỗ nào cũng mọc mà lười hái.
Ngày nào cũng giản dị vậy thôi, cảm thấy cuộc sống thật đơn giản. Lúc đầu cứ nghĩ chẳng ở được lâu, nhăm nhăm tinh thần xách đồ trở về ngoại, ấy thế mà cuối cùng lại thích, thậm chí chẳng phải lo nghĩ nhiều như ở thành phố".
"Bé lớn được 4 tháng em mới dám khăn gói về nhà chồng, với bao nỗi lo lắng về chuyện thích nghi".
Kiều chia sẻ thêm rằng, hiện tại cô đang ở nhà bán hàng online kiếm đồng ra đồng vào tiêu vặt, còn thu nhập chính là từ công việc lái xe của chồng, tháng được khoảng 9 - 12 triệu. Ở quê quán xá không đông khách nên Kiều túc tắc kinh doanh cho đỡ buồn tay, còn lại dành thời gian chăm sóc con cái.
"Ở đây chẳng phải tiêu pha gì mấy nên lương tháng chồng đưa em giữ cả, tiết kiệm cũng khá. Thi thoảng tụ tập bạn bè, hoặc 2 vợ chồng đi chơi, cưới hỏi thì mới rút ra một ít, mỗi tháng cũng không đáng bao nhiêu. Chồng em được cái dễ tính, vợ ăn gì tiêu gì không bao giờ vặn hỏi khó tính, chỉ cần bảo với anh ấy một tiếng là được.
Em thích sống ở đây vì lâu nó thành quen. Thứ nhất là con người sống tình cảm. Thêm nữa là cái gì cũng tự cung tự cấp nên sạch sẽ đảm bảo, em có 2 con nhỏ nên đỡ lo hẳn khoản đồ ăn. Ở trên này muốn tiêu tiền cũng chẳng có chỗ, muốn ra siêu thị đông người một tí thì phải gần chục cây cơ, muốn ăn uống ở nhà hàng to cũng phải đi tầm ấy mới ra thị trấn".
Kiều cảm thấy may mắn vì có ông xã tâm lý, chiều chuộng vợ, nhà nội thì sống giản dị, mộc mạc.
Bao nhiêu chị em ở thành phố nghe chuyện của Kiều mà phát thèm. Ai bảo ở đô thị phồn hoa là sung sướng? Có thể vật chất đủ đầy hơn, nhịp sống nhộn nhịp đông vui hơn nhưng ngược lại cũng có nhiều cái không thể bằng nhà ở vùng ngoại ô. Chỉ riêng khoản không khí trong lành đã ăn đứt dân phố thị, sau đến chi tiêu ít gấp 10 lần. Chẳng hạn như với mức lương trên dưới 10 triệu của chồng Kiều, nếu hai vợ chồng và 2 đứa con cùng ở nội thành thì không thể đủ, bởi chi phí sinh hoạt, ăn uống đã quá số tiền ấy rồi, rất khó để nhín tay tiết kiệm mỗi tháng.
Tuy nhiên, vì sống ở quê nên Kiều có bố mẹ chồng rảnh tay trông con hộ, đỡ tốn tiền thuê giúp việc, nhà cửa sạch sẽ thoáng mát ít phải dọn dẹp, quanh ra quanh vào cả ngày chỉ chơi với con, làm việc vặt, chờ chồng về cơm nước xong tối cả nhà đưa nhau đi hóng mát, về ngủ là ngon. Nhà 5 người mà tới bữa chuẩn bị đồ ăn rất nhanh gọn, bẻ vài ngọn rau quả chanh củ sả, câu con cá dưới ao là xong, không thì đổi món ra chợ mua vài lạng thịt bò, rẻ hơn chợ nội thành cả mớ tiền.
Chưa bao giờ Kiều hối hận vì rời xa ánh đèn phố thị về vui sống bên khoảnh vườn, ao cá.
Không chỉ thoải mái trong cuộc sống sinh hoạt, đời sống tinh thần của nàng dâu thành phố với bố mẹ chồng dưới quê cũng rất êm ấm nhẹ nhàng.
"Mẹ chồng em rất thoải mái dễ tính, từ ăn uống đến cách cư xử. Em bầu bí thì bà bảo để hết trứng gà vườn em ăn cho bổ, còn thịt gà thì hầm ăn hằng ngày, tự tay bà làm hết. Bé thứ 2 đang bú mẹ hoàn toàn, bé lớn ăn được cơm rồi nên cũng nhàn, ông bà phụ trông hết, sữa bỉm tốn ít lắm. Mẹ chồng sống tình cảm nhưng lại ít nói. Lễ tết vợ chồng em gửi tiền biếu ông bà không lấy, mọi thứ trong nhà từ cành hoa đến bánh kẹo ông bà đều sắm hết".
Thuyền theo lái, gái theo chồng, chưa bao giờ cô nàng sống quen ở phố thị lại nghĩ rằng mình thích cuộc sống tự do tự tại như "thi sĩ ở ẩn" sau khi kết hôn. Ai theo chàng về dinh thì không biết, nhưng riêng Kiều thì thấy mình vui vì đã theo chàng về vườn trồng rau nuôi gà, đi ngược lại mong ước của biết bao cô gái khác. Người mẹ trẻ rất hài lòng với mọi thứ đang có, cảm thấy không hối hận vì đã về vùng quê nhỏ Suối Hai, Ba Vì. Hiện tại, vợ chồng Kiều không có ý định quay lại sống ở nội thành, nhưng sau này có thể vì con cái họ sẽ tính chuyện "quen lại từ đầu" với nhịp sinh hoạt đô thị.