25 năm sau khi bố mẹ ly hôn, tôi bất ngờ nhận được quyền thừa kế một căn biệt thự, rồi chết lặng ngày mở cửa ra

Thiên An,
Chia sẻ

Tôi đã không hề phát hiện ra "bí mật" của mẹ cho đến ngày mở cửa căn biệt thự đó ra.

* Dưới đây là những tâm sự do một cư dân mạng người Chiết Giang (Trung Quốc) kể lại trên nền tảng Dcard.

25 năm trước, khi bố mẹ ly hôn, tôi mới 8 tuổi. Tôi không bao giờ quên được ngày hôm đó. Mẹ thu dọn hành lý rời đi, còn bố lặng lẽ ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Tôi đứng ở cửa, nước mắt không ngừng rơi. Tôi không hiểu tại sao một gia đình từng hạnh phúc lại trở thành như vậy?

Mẹ sống cùng tôi vài năm, nhưng sau đó vì công việc, bà ra nước ngoài và dần dần, liên lạc giữa chúng tôi thưa dần. Hồi nhỏ, tôi thường ôm điện thoại chờ mẹ gọi, mong chờ những lần mẹ về thăm vào dịp lễ. Nhưng dần dần, tôi học cách không còn mong đợi nữa, vì mỗi lần hy vọng đều biến thành thất vọng.

Lớn lên, tôi nghĩ rằng mẹ đã không còn quan tâm đến tôi. Dù bà vẫn gửi tiền học phí và quà sinh nhật đúng hạn, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là trách nhiệm, không phải tình yêu. Tôi từng trách bà, nghĩ rằng bà đã bỏ rơi tôi, và hình ảnh của bà trong tâm trí tôi ngày càng nhạt nhòa.

Cho đến vài tháng trước, tôi bất ngờ nhận được một lá thư từ luật sư, báo rằng mẹ tôi đã qua đời và để lại một căn biệt thự ở Thượng Hải cho tôi. Tôi hoàn toàn sững sờ. Mẹ đã rời xa cuộc sống của tôi quá lâu, tại sao bà lại để lại căn biệt thự này?

Với tâm trạng rối bời, tôi đến căn biệt thự. Khi mở cửa, tôi chết lặng.

25 năm sau khi bố mẹ ly hôn, tôi bất ngờ nhận được quyền thừa kế một căn biệt thự, rồi chết lặng ngày mở cửa ra- Ảnh 1.

Trong phòng khách, những kỷ vật quen thuộc hiện ra trước mắt - những bức ảnh thời thơ ấu của tôi, con gấu bông tôi từng yêu thích, thậm chí cả bức tranh nguệch ngoạc tôi vẽ năm 5 tuổi cũng được đóng khung treo trên tường. Trên giá sách vẫn còn những cuốn truyện tôi từng thích, có cả vài cuốn tôi đọc khi học cấp ba, trong đó kẹp một tờ giấy mẹ để lại: "Cuốn sách này rất hợp với con, mẹ hy vọng con sẽ thích".

Tôi bước vào phòng ngủ và thấy một cuốn nhật ký của mẹ đặt trên đầu giường. Tôi mở trang đầu tiên và thấy toàn bộ đều là những ghi chép về tôi - chữ cái đầu tiên tôi học được, lần đầu tiên tôi đạt điểm tối đa, cảm xúc của tôi khi tham gia cuộc thi đầu tiên… Bà đã ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của tôi, từng nỗi nhớ thương dành cho tôi.

Một trang viết:

"Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của con. Mẹ muốn gọi cho con nhưng lại sợ làm phiền cuộc sống của con. Con có nghĩ mẹ vô tâm không? Con có mong mẹ ở bên không? Mẹ thật sự rất muốn ôm con và nói rằng, mẹ luôn yêu con".

Đọc đến đây, tôi không thể kìm được nước mắt. Hóa ra, mẹ không hề bỏ rơi tôi. Bà chỉ yêu tôi theo cách của riêng mình.

Tôi từng nghĩ rằng khi bố mẹ ly hôn, tình yêu của họ cũng biến mất. Nhưng giây phút này, tôi mới hiểu ra rằng tình yêu chưa bao giờ rời đi. Đôi khi, tình yêu là sự âm thầm quan tâm, là sự bảo vệ từ xa, là những nỗi nhớ không nói thành lời.

Mẹ không thể ở bên tôi, nhưng bà chọn cách dõi theo tôi theo một cách đặc biệt. Bà không muốn làm xáo trộn cuộc sống của tôi, nhưng vẫn để lại cho tôi một tình yêu vĩnh cửu.

Một gia đình có trọn vẹn hay không không quyết định hạnh phúc của một đứa trẻ. Điều thực sự quan trọng là cha mẹ có sẵn sàng yêu thương con mình, quan tâm và bảo vệ con hay không.

Tôi từng nghĩ rằng mình bị mẹ lãng quên, nhưng giờ đây tôi mới hiểu - bà chưa từng rời xa tôi. Chỉ là tôi mất 25 năm để nhận ra tình yêu thầm lặng ấy.

25 năm sau khi bố mẹ ly hôn, tôi bất ngờ nhận được quyền thừa kế một căn biệt thự, rồi chết lặng ngày mở cửa ra- Ảnh 2.

Câu chuyện của tôi có lẽ không hiếm gặp trong xã hội hiện đại, khi ngày càng nhiều bậc cha mẹ vì những lý do khác nhau mà không thể ở bên con cái. Nhưng điều quan trọng không phải là họ có thể kề cận con hay không, mà là họ có thực sự dành tình yêu thương cho con mình hay không.

Tôi từng trách mẹ, từng cho rằng bà đã rời bỏ tôi, nhưng thực ra, bà chưa bao giờ ngừng yêu tôi. Bà chỉ chọn một cách yêu khác, một cách mà tôi không nhận ra khi còn nhỏ.

Trong xã hội ngày nay, có quá nhiều bậc phụ huynh vì bận rộn công việc mà không thể ở bên con, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể dành tình yêu thương cho con mình. Trẻ em không chỉ cần tiền bạc hay vật chất, mà quan trọng hơn là sự quan tâm, thấu hiểu và những kết nối về mặt tinh thần.

Bất cứ đứa trẻ nào cũng mong muốn được cha mẹ yêu thương một cách rõ ràng và trực tiếp. Nhưng đôi khi, người lớn lại nghĩ rằng chỉ cần lo cho con đầy đủ về vật chất là đã làm tròn trách nhiệm. Câu chuyện của tôi là một minh chứng rõ ràng rằng, dù cha mẹ có thương con đến đâu, nhưng nếu không thể hiện tình yêu một cách rõ ràng, đứa trẻ vẫn có thể cảm thấy cô đơn, lạc lõng.

Tình yêu của cha mẹ không nên là một điều bí ẩn để con cái phải tự mình khám phá sau nhiều năm. Hãy để con cái cảm nhận được tình yêu ấy ngay từ bây giờ, qua từng lời nói, từng hành động nhỏ nhặt hàng ngày. Một cái ôm, một lời hỏi han, một buổi trò chuyện chân thành—đôi khi lại có giá trị hơn cả một căn biệt thự hay hàng trăm món quà xa xỉ.

Tôi đã mất 25 năm để nhận ra tình yêu thầm lặng của mẹ mình. Nhưng có lẽ, nếu bà có thể nói với tôi sớm hơn, tôi đã không phải mang theo những tổn thương ấy suốt một phần tư thế kỷ.

Hy vọng rằng, bất kỳ bậc cha mẹ nào đọc được câu chuyện này sẽ nhớ rằng: Yêu con không chỉ là trách nhiệm, mà còn cần được thể hiện một cách trọn vẹn và rõ ràng.

Chia sẻ