Cả phòng im bặt, ai cũng nín thở nghe ngóng. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Liệu gia đình tôi có phải trả giá đắt cho bản di chúc ấy hay không?
Thương mẹ tuổi già sống cô quạnh 1 mình nên con gái đưa đi sống cùng để tiện chăm sóc.
Tối hôm đó, tôi im lặng suốt bữa cơm. Chồng tôi thấy lạ, hỏi gì tôi cũng chỉ đáp qua loa.
Họ hàng ở quê trước kia từng coi thường bác tôi vì nghĩ bác nghèo, giờ thì ai ai cũng xôn xao bàn tán chuyện về bác Tú.
Mấy hôm nay tôi nằm trên giường, không thiết ăn uống, chỉ thấy lòng trống trải, đau đớn.
Có lẽ con trai nghĩ ngôi nhà chúng tôi đã cho nên con có quyền đuổi bố mẹ.
Chồng tôi lắc đầu: "Bố hồ đồ quá, bố làm thế là suýt phá nát gia đình con".
Ngay hôm đó, con út bỏ đi luôn, không ăn cơm, không chào ai, con trưởng thì giận dỗi...
Tôi nhìn mẹ, thấy tóc bà bạc gần hết rồi.