Chính bản di chúc thứ 2 này khiến gia đình trở nên sóng gió, anh em từ mặt nhau.
Phong bỏ ra khỏi nhà tối hôm đó, suốt 2 tuần sau không về.
Bố mẹ và các em đều nhìn tôi, chờ đợi tôi ra quyết định. Cuối cùng tôi cũng can đảm để phản bác lời vợ.
Cứ nghĩ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng rồi một chiều muộn, điện thoại đổ chuông.
Lúc nào bà ta cũng túc trực bên cạnh, khiến chúng tôi không có thời gian gặp riêng ba.
Suốt 15 năm, tôi lo toàn bộ việc phụng dưỡng cha mẹ già đau yếu, vậy mà lúc chia thừa kế thì chỉ nhận được phần bằng 3 chị lấy chồng xa, cả năm về thăm một hai lần.
Những ngày sau đó là địa ngục. Không phải vì Tuấn quát mắng hay trách móc mà vì anh im lặng.
Cả phòng im bặt, ai cũng nín thở nghe ngóng. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Liệu gia đình tôi có phải trả giá đắt cho bản di chúc ấy hay không?
Lúc mẹ người yêu nói cho đất mỗi bạn trai mà tôi buồn vô cùng nhưng không dám ý kiến gì.