Tôi nhìn trần nhà loang lổ, nghe tiếng dế kêu ngoài vườn mà trong lòng trống hoác.
Khi cả nhà hoang mang, luật sư năm xưa được tôi bí mật tìm đến đã xác nhận...
Tôi ngớ người, cả nhà lặng thinh cảm giác đến mức nín thở.
Tưởng vậy là hết, nhưng bi kịch chỉ mới bắt đầu.
Cô ấy không phản bác, chỉ ôm con đi, lặng lẽ. Tối đó trời mưa to.
Tất cả có mặt đầy đủ, không khí căng như dây đàn.
Tối hôm đó, chị Nguyệt gói đồ bỏ về nhà mẹ ruột. Cả nhà như vỡ trận. Anh cả đuổi theo nhưng chị khóa cửa, không cho vào.
Hai ngày sau, đoàn luật sư đến tận nhà tôi công bố di chúc.
Không khí trong nhà như đông cứng lại. Mẹ tôi mặt tái mét.
Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy.