Yêu thật lòng
Gã nhìn bàn tay vợ gân guốc, sần sùi gói nem thoăn thoắt mà thương đến nao lòng. Vợ gã nhặt nhạnh từng đồng từ việc gói nem thuê, đánh máy thuê và làm gia sư cho bọn trẻ...
Gã ngẫm đời thật lạ, tình yêu là cái gì mà nó quay gã như chong chóng đến mức gã cũng không nhận ra mình. Bố mẹ gã đều là đại gia nên chẳng cần nói cũng biết gã sướng cỡ nào. Giá trị cái ô tô của gã bằng cả căn hộ của người ta. Gã chẳng cần học nhiều cũng có bằng cấp, chẳng phấn đấu cũng có chức Giám đốc công ty xuất nhập khẩu ô tô.
Hôm ấy trời mưa, gã lại vừa chia tay cô người yêu xinh đẹp nên chán đời nằm khểnh ở nhà. Chợt gã thấy một cô gái lạ đang dọn dẹp phòng khách, hỏi ra thì cô là con bác giúp việc nhà gã. Cô gái nói: “Mẹ em ngã bị bong gân ở chân nên không đi làm được. Em đến làm thay mẹ em. Em xin phép bà chủ chỉ đến vào buổi chiều, sáng em phải đi học. Nếu anh đồng ý ăn cơm trưa vào lúc mười hai rưỡi thì em sẽ làm cơm cho anh, còn sớm hơn thì không được, anh đành phải tự lo”.
Gã thì cần gì cơm với nước, có lúc cả tuần gã không ăn cơm nhà buổi nào, ấy vậy mà lời dịu dàng của cô gái giúp việc lại làm cho gã thích thú chuyện cơm nước. Gã gật gù bảo: “Được, từ mai em nấu cho anh bữa trưa, ăn gì cũng được”. Gã ngồi trong phòng nhưng để cửa mở hé, quan sát cô gái qua cửa kính. Gã chưa nhìn ai làm việc bao giờ nên nhìn cô gái làm việc gã thấy hay hay, tò mò.
Thế rồi gã lại thấy bác giúp việc đến làm, tự nhiên gã buồn lặng. Mấy ngày liền gã như người mất hồn. Tối, gã đến nhà bác giúp việc, gã bảo: “Ở nhà một mình cháu thấy chán lắm”. Bác giúp việc ngoài việc dọn dẹp, cơm nước cho nhà gã theo giờ, tối về bác lại làm thêm việc dán phong bì. Thế là thỉnh thoảng gã lại chán ở nhà đến dán phong bì với nhà bác giúp việc.
Chuyện gã mê cô con gái bác giúp việc đến tai mẹ gã không khác gì động đất, sóng thần. Mẹ gã lồng lộn đuổi bác giúp việc. Mẹ gã bảo gã phải tránh xa đồ khố rách áo ôm đào mỏ ấy ngay. Bà bảo: “Mày mà không xu dính túi xem nó có yêu mày không, có lấy mày không”.
Gã tự ái quá. Lẽ nào gã không đáng được yêu. Thế là gã ôm mấy bộ quần áo đến ở trọ gần nhà cô gái, ban ngày sang nhà cô dán phong bì, tối đến gã đi đánh đàn thuê cho nhà hàng kiếm sống. Bác giúp việc lo cho gã từ nhỏ nên chẳng nỡ để gã đói khát, bữa nào cũng nấu cơm phần gã. Gã nhăn nhở bảo: “U phải lo cho con cả đời đấy”.
Trời phải chịu đất, gã bỏ nhà đi được một năm thì mẹ gã phải mang tráp đến nhà bác giúp việc ăn hỏi. Vợ gã thật khái tính, nhất định đòi tự lập, không cho gã nhận tiền của bố mẹ. Gã muốn kêu trời: “Sướng không biết đường sướng” nhưng vợ gã bảo: “Anh phải tự kiếm sống thì anh mới biết quý đồng tiền, sau này anh mới dậy được con nên người”. Thế mà gã cũng nghe. Gã còn nghe vợ xin vào làm việc cho công ty Nhà nước lương ba cọc ba đồng, tối về vẫn phải đi đánh đàn thuê mới đủ sống.
Ấy thế mà tối về nhà nằm lăn ra giường nghe vợ ríu rít bên cạnh, con bò lổm ngổm trên người gã lại thấy vui thật là vui. Lạ thế. Hình như khi yêu thật lòng thì cái gì cũng vượt qua được.