Vừa dắt xe ra cổng đã bị mẹ chồng nhắc nhở việc đưa con về ngoại, tôi đáp một câu khiến bà sượng mặt
Mẹ chồng tôi chẳng quan tâm, chăm sóc cháu nội nhưng vẫn không thích cho tôi về ngoại chơi. Chờ mãi cuối cùng tôi cũng có cơ hội đáp thẳng khiến bà sượng sùng.
- Lại bế con đi đâu?
- Con đưa cháu ra phố chơi nhà bóng.
- Đi nhanh xong về, 1 tiếng thôi đấy.
- Con đưa cháu đi chơi chứ làm gì đâu mà mẹ kiểm soát ghê thế ạ?
- Còn phải hỏi à? Nếu không phải chị cứ hở ra là tìm cách bế con về ngoại thì tôi có phải thế không?
Tôi chán nản chẳng buồn cãi, cho bé Bông ngồi lên xe rồi đi ra phố, trong lòng vẫn thấy ấm ức. Mẹ chồng tôi vốn ác nghiệt, luôn làm khó con dâu đủ điều. Thế nhưng cũng may, tôi thuộc dạng "tinh thần thép", chẳng vì mấy câu mắng mỏ của bà mà bị ảnh hưởng. Và tôi cũng làm mọi việc trong nhà tươm tất, bố và chồng ưng lắm nên dù mẹ chồng có chê trách tôi cũng chỉ coi đó như gió thoảng bên tai. Nói chung, mẹ tuy khó nhưng tôi cũng cứng, chẳng dễ gì bị bà bắt nạt. Duy chỉ có 1 điều tôi không thể chịu được, đó là việc bà giữ con, giữ cháu quá đà.
Tôi lấy chồng cùng huyện, khác xã. Nhà mẹ đẻ cách chừng 13km, mỗi lần sang chơi là xác định ở lại cả buổi là ít. Nhưng mẹ chồng tôi lại cực kì không thích cho tôi về ngoại. Bà luôn kiếm cớ cháu sang đó về ốm, sốt, lây bệnh… để ngăn cản. Bà làm như nhà đẻ tôi là ổ dịch, toàn thứ xấu xa vậy. Thế nên mới có chuyện tôi đi đâu bà cũng giới hạn thời gian 1, 2 tiếng để kiểm soát rằng tôi không nói dối rồi đưa con về ngoại. Đến mệt!
Chưa hết, mẹ chồng không cho tôi đưa con về ngoại mà bà quý cháu, chăm cháu đã đành, đây thì không. Bà chỉ mải mê lo cho cháu ngoại.
Chuyện là em tôi lấy chồng cùng xã, nên cuối tuần nào cũng đưa cháu về chơi. Bà ẵm bế, chăm sóc thằng bé kỹ lắm, còn bé Bông nhà tôi thì mặc kệ.
(Ảnh minh họa)
Có tuần nào mà em chồng phải đi ăn cỗ hay đi đâu đó không qua được y như rằng bà sốt sắng, gọi điện giục: "Đưa cháu nó qua tí thôi cũng được."
Tôi nhìn mà ức lắm. Và đương nhiên, tôi không nhịn nữa mà tìm cơ hội để nói cho mẹ chồng hiểu.
Đúng hôm vừa rồi, mẹ tôi gọi báo thứ 5 là giỗ bà nội, bảo 2 vợ chồng và cháu về. Tôi có bàn với chồng:
- Cũng lâu rồi em chưa về ngoại. Tiện về ăn giỗ thì em ở đó luôn, chủ nhật em về chồng nhé.
- Ok vợ, chồng cũng qua đó cùng hai mẹ con.
Thế nhưng, khi chồng xin phép thì mẹ chồng tôi nhảy dựng lên:
- Cái gì, nhà này không có phép tắc gì nữa à? Kéo nhau qua nhà ngoại ở cả tuần trời thì người ta nghĩ gì? Lại tưởng bà già này đánh mắng, đuổi 2 đứa đi phải sang nhà vợ ở. Sao con không suy nghĩ gì hết vậy, hay vợ nó xui khiến.
- Mẹ, đâu có. Con thấy cũng 3 tuần rồi cô ấy không về. Tiện về ăn giỗ buổi tối thứ 5 thì chúng con ở lại luôn. Cũng chẳng phiền gì, đi làm còn gần hơn ấy chứ.
- Không được, mẹ không cho phép. Đi lạ nhà, bé Bông nó ốm nó khóc rồi sao?
Mặc cho chồng tôi xin phép, mẹ chồng tôi vẫn khăng khăng không cho. Rồi bố chồng tôi cũng nói thêm vào, mẹ chồng tôi ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi ấm ức quá, bảo bà:
- Mẹ ạ, chúng con cũng chỉ thông báo vậy thôi chứ 2 vợ chồng quyết rồi. Tối mai chúng con sẽ qua nhà ngoại và tối chủ nhật chúng con về.
- Cô… Ông thấy không, con dâu thế này thì láo quá. Chồng nó còn phải nghe mà nó dám tự ý quyết. Không có đi đâu hết, tôi nói rồi đấy. Chị mà đi thì đừng có bước chân vào lại nhà này?
- Tại sao mẹ không cho con về nhà ngoại? Trong khi con gái mẹ tuần nào mẹ cũng gọi về nhà đẻ ạ?
- Cô…
- Nếu từ giờ mẹ không cho con về, thì mẹ cũng đừng để em về đây ăn ở 2 – 3 ngày liền nữa đi ạ.
Nghe tôi nói, mẹ chồng cứng họng. Bà tức nổ mắt nhưng đúng là há miệng thì mắc quai, lắp bắp mãi cuối cùng bỏ đi. Bố chồng thì nhìn tôi nháy mắt. Đúng là nên nói rõ ràng một lần, sau này khỏi bị bà làm khó.