Vừa cất tiếng chào, tôi đã bị mẹ người yêu cầm chổi quét ra khỏi nhà như rác thải
Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình đã trải qua một ngày lễ 8/3 khủng khiếp và đau đớn đến như vậy.
Tôi năm nay đã 27 tuổi, làm kế toán cho một công ty gas tư nhân. Từ nhỏ cho đến lớn, dù được ăn uống tẩm bổ rất nhiều nhưng cơ thể vẫn cứ còi cọc và nhỏ bé. Đến cái tuổi này rồi nhưng số cân nặng của tôi cũng chỉ gần 43kg và cao 1m54.
Chắc có lẽ vì lý do này mà đường tình duyên của tôi vốn rất lận đận và gian truân. Cả mấy năm học, tôi chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Nhiều lúc thấy mấy đứa bạn gái tay trong tay bên người yêu, được bạn trai chăm sóc mà tôi thấy tủi thân.
Cho đến khi ra trường và xin vào làm cho một công ty gas trên thành phố, tôi gặp và yêu anh. Anh là một kiến trúc sư xây dựng cho một công ty có tiếng. Anh cao to, đẹp trai lại là con út của một gia đình giàu có.
Chúng tôi gặp nhau trong một lần tình cờ. Hôm đó đi làm về, vì mải mê nói chuyện điện thoại nên tôi bị một thanh niên chạy phía sau giật túi xách. Anh là người đã không quản nguy hiểm chạy theo tên cướp và giành túi lại cho tôi.
Sau lần ấy, chúng tôi liên lạc thường xuyên và nảy sinh tình cảm với nhau từ đó. Chúng tôi đã có những buổi hẹn hò, đi chơi, xem phim rất thú vị. Thời gian ngọt ngào ấy kéo dài hai năm, anh bắt đầu mở lời muốn dẫn tôi về ra mắt bố mẹ để tính chuyện tương lai.
Tôi đã nhiều lần được nghe người yêu kể về gia đình anh với giọng hào hứng và tâm đắc. Anh bảo bố mẹ anh là những người tâm lý và hiền lành. Anh còn nhấn mạnh rằng mẹ anh rất chiều anh và bà luôn nôn nóng gặp mặt người yêu con trai khi nghe anh kể.
Những lời của anh nói khiến tôi không thể không vui và hồi hộp chờ đến ngày đến ra mắt ông bà. Hôm đó là thứ bảy, anh qua chỗ tôi để đón tôi đến nhà anh. Để có thể tự tin và yên tâm hơn trong lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã mặc một chiếc váy hoa rất đẹp, thêm đôi guốc cao gót để chiều cao được cải thiện. Đồng thời tôi cũng mua một giỏ hoa quả để tới biếu gia đình anh.
Thời gian ngọt ngào ấy kéo dài hai năm và anh muốn tính chuyện tương lai. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi mọi sự chuẩn bị để có thể tạo nên một buổi ra mắt hoàn hảo đều tan tành bọt bể khi tôi mới bước vào cổng nhà người yêu. Khi bố mẹ anh đang đứng trước cửa phòng để chào đón bạn gái của con trai, thì tôi đã tự gây ra một tai nạn khó đỡ.
Vì đi đôi giày có gót nhọn khá cao nên khi xuống xe, mới bước đi được vài bước thì tôi loạng choạng rồi ngã nhào xuống sàn nhà làm chiếc váy hoa bẩn hết. Lúc ấy may mà có anh kịp thời đỡ tôi đứng lên để chào hỏi hai bác. Vừa ngẩng đầu lên thì tôi bắt gặp ngay ánh mắt khó chịu cùng cái bĩu môi chua chát của mẹ anh. Bà xì một tiếng thật dài sau đó, đi vào trong và không quên nói câu “thật chả ra làm sao”.
Sau câu nói ấy, tôi bần thần và tim đập loạn xạ. Tôi đã cảm thấy một điều gì đó chẳng lành trong buổi gặp mặt này. Quả thực như vậy, mẹ anh không thích tôi ra mặt. Những câu nói của bà khiến tôi bị choáng váng và nhiều lần chỉ chực khóc. Bà không hỏi tôi về chuyện hai đứa mà đi thẳng ngay vào vấn đề cấm cản. Bà bảo rằng nhìn cháu nhỏ nhoi cứ như em bé mới bắt đầu lớn ấy, chả hiểu đẹp đẽ ở chỗ nào.
Chưa hết căng thẳng sau câu nói châm biếm dành cho tôi, bà quay về phía anh và nói lớn vào mặt xối xả: “Con gái không có mông với ngực thì làm sao mà sinh đẻ được hả thằng ngu?”.
Vì không thể ngồi để tiếp tục lắng nghe những lời nói xúc phạm của mẹ anh nên tôi đã vội vã đứng dậy cúi chào cả nhà rồi chạy ra về.
Anh thấy vậy cũng bám theo tôi ra đến tận cổng nhưng tôi nhất quyết bỏ về vì không thể chịu đựng thêm được nữa.
Mấy ngày liên tiếp tôi chỉ ngồi thui thủi và khóc cạn nước mắt mặc cho anh xin lỗi. Tôi biết anh không có lỗi gì trong chuyện này mà lỗi là ở tôi và cả thái độ của mẹ anh. Tôi có lỗi vì sinh ra vốn nhỏ nhoi và yếu đuối còn lỗi tại mẹ anh là bởi định kiến khắc nghiệt. Tôi không trách gì bà bởi chẳng có bà mẹ nào lại dễ dàng đi chấp nhận một nàng dâu ba vòng phẳng lì và chiều cao khiêm tốn. Bà có quyền đòi hỏi một nàng dâu xinh đẹp, hoàn hảo xứng đáng với con trai của bà.
Hai ngày hôm sau, vì bản thân không thể cứ mãi sống trong đau khổ và tủi hờn. Tôi càng không muốn người yêu vì mình mà đau khổ nên đã có một buổi trò chuyện với anh. Anh năn nỉ tôi hãy cho anh thêm thời gian để thuyết phục mẹ rồi bà sẽ hiểu cho tình cảm của hai đứa. Vì thương anh và cũng nghĩ cho tình yêu của hai đứa vốn dày công xây dựng không thể phút chốc bị vụn vỡ nên tôi đã đồng ý.
Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình đã trải qua một ngày lễ khủng khiếp và đau đớn đến như vậy. (Ảnh minh họa)
Anh đã bảo tôi rằng để lấy lòng mẹ thì cần phải có thời gian và chiến thuật lấy lòng bà. Với lại không lâu nữa là đến dịp mồng 8/3, anh sẽ dẫn tôi về nhà một lần nữa để thuyết phục. Anh còn bảo là tôi sẽ mua một bó hoa thật đẹp tặng bà, bà sẽ hiểu thiện chí của hai đứa rồi dần chấp nhận thôi. Mặc dù nghĩ đến những tổn thương mà mẹ anh đã gây ra cho tôi trong lần gặp đầu tiên quá lớn, nhưng vì anh thì tôi sẽ làm.
Đúng vào buổi tối ngày mồng 8/3, tôi được anh chở đến nhà một lần nữa. Tay mang bó hoa lộng lẫy, tôi lấy hết can đảm để bước vào nhà anh lần thứ hai. Khi đang ngồi uống nước cùng bố anh dưới nhà thì bà từ trên lầu đi xuống. Tôi đứng dậy chào, thấy bà không nói gì nên tôi cũng phần nào yên tâm. Vậy mà ngay tức khắc, mẹ anh bước ra sân, cầm chổi quét lia lại về hướng tôi như muốn đuổi tôi về. Vừa quét, bà vừa nói lớn trong miệng rằng khách không muốn mời mà cứ thích tới.
Ngồi bất thần trên ghế một lúc, tôi đứng dậy chạy ra khỏi cổng mà không đợi mẹ anh nói thêm mấy câu xúc phạm nữa.
Giờ thì tôi biết mình và anh không còn hi vọng gì nữa rồi. Hôm nay, chính bà đã dùng hành động để đuổi tôi thẳng thừng chứ không chỉ là dùng lời nói đay nghiến như lần đầu nữa.
Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình đã trải qua một ngày lễ khủng khiếp và đau đớn đến như vậy. Ai có thể hình dung ngày 8/3, tôi lại bị mẹ người yêu cầm chổi quét ra khỏi nhà như rác thải cơ chứ.
Tôi biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng những gì đã xảy ra trong căn nhà anh khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Nếu tôi từ bỏ chắc chắn không chỉ anh mà cả bản thân tôi cũng sẽ hối tiếc và đau khổ. Còn nếu tiếp tục cùng nhau đấu tranh thì tôi sẽ phải chịu nhiều tổn thương hơn trước gấp nhiều lần. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy bị rối bời trước sự chọn lựa như thế này. Tôi biết làm gì để giải quyết chuyện này được tốt đẹp bây giờ? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên xác đáng nhất.