“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”: Toan tính của mẹ chồng và ứng phó của nàng dâu quyết không ra riêng dù được bố mẹ đẻ cho nhà đẹp
Sau vài ngày suy nghĩ, Diễm đưa ra quyết định, cô chẳng đi đâu cả. Căn nhà kia cô không công khai với chồng luôn, mà cho thuê lấy tiền gửi tiết kiệm, sau này nhỡ có chuyện gì bất trắc.
Về làm dâu nhà Khánh hơn 1 năm, đang mang bầu 4 tháng, thực sự Diễm chưa có 1 ngày nào vui vẻ, thoải mái. Chung quy cũng bởi nhà chồng cô quá khó chung sống!
Bố mẹ chồng cô khó tính, xét nét từ những thứ nhỏ nhất. Còn chiều con trai là Khánh, và mặc định mọi thứ trong nhà đều là trách nhiệm của con dâu. Diễm làm vợ, làm dâu vừa vất vả, còn chẳng được thông cảm, bao dung.
Ngoài bố mẹ chồng, thì vợ chồng em trai chồng cô cũng góp phần không kém vào những ngột ngạt mà Diễm phải chịu. Vợ chồng chú ấy ở cùng nhà, nhưng em dâu Diễm gần như chả phải làm gì, việc nhà với nội trợ mình Diễm cân tất. Lí do bởi, em dâu là con gái bạn thân của mẹ chồng, nên bà bênh em ấy. Em dâu luôn than mệt, than bận để về muộn hoặc trốn vào phòng riêng nằm khểnh. Diễm biến thành ôsin trong nhà, còn chả được trả công và thường xuyên bị chê bai, mắng mỏ.
Về chồng Diễm, cũng thương vợ, song không dám cãi lại bố mẹ, lẫn nhắc nhở em trai em dâu mình. Thành ra anh luôn im lặng trước mọi việc, kệ mặc Diễm chịu tủi thân, uất ức.
Với hoàn cảnh như thế, ai cũng nghĩ ắt hẳn Diễm chỉ có một khao khát, đó là được ra riêng. Ban đầu Diễm cũng nghĩ thế. Nhưng bố mẹ chồng không cho. Ngoài miệng nói bọn cô thuê trọ làm gì cho tốn tiền, song cô thừa biết, nếu cô ra ngoài thì em dâu và mẹ chồng sẽ phải gánh vác việc nhà.
Mới đây, bố mẹ Diễm cho vợ chồng cô một căn nhà khang trang để ít nữa sinh con vợ chồng cô sang ở cho rộng rãi. Ông bà nói nếu cô muốn có thể để chồng đứng tên cùng, tránh việc anh nghĩ ngợi rằng đang ở nhờ nhà vợ. Diễm không vội nói gì với chồng, bởi có lần, cô đã nghe thấy em trai chồng nói với mẹ chồng: "Mẹ không giục anh chị mua nhà đi, chứ ở chung hết đây chật chội lắm, sao sống lâu dài được. Nhà này là của bọn con rồi đấy". Và mẹ chồng trả lời: "Mẹ biết rồi, nhưng giờ có giục cũng chả được, vì chúng nó chưa có tiền đâu. Lúc nào anh con mua nhà thì mẹ với bố sang đấy ở cùng, nhà này dành riêng cho vợ chồng con thôi".
Đấy, nếu cô và chồng dọn sang nhà mới, bố mẹ chồng ắt sẽ sang ở cùng. Nhà của con trai ông bà có 1 nửa cơ mà! Ông bà nghĩ con trưởng phải ở cùng bố mẹ, hay vì muốn trai út được thoải mái, thì cô chẳng rõ. Nhưng nghĩ tới cảnh, ở nhà bố mẹ mình cho, còn "đèo bòng" thêm bố mẹ chồng khó tính, Diễm thấy cứ sao sao ấy. Hoàn cảnh sống của cô sẽ chẳng khác gì bây giờ hết!
Sau vài ngày suy nghĩ, Diễm đưa ra quyết định, cô chẳng đi đâu cả. Căn nhà kia cô không công khai với chồng luôn, mà cho thuê lấy tiền gửi tiết kiệm, sau này nhỡ có chuyện gì bất trắc. Tài sản đó chẳng liên quan chút nào tới Khánh, do đó cô không cần áy náy vì giấu anh. Cô sẽ vẫn ở chung với bố mẹ chồng, duy trì cuộc sống như hiện tại.
Ảnh minh họa
Tuy nhiên, Diễm không còn răm rắp phục vụ đại gia đình nhà chồng như trước. Cô thẳng tay lấy cớ mình bầu bí mệt mỏi, nhờ em dâu giúp. Em dâu cũng bận hay mệt, mà mẹ chồng không làm thì cả nhà được bữa ăn cơm quán!
Diễm đồng thời về nhà muộn hơn vì "tăng ca". Có lúc cô đi mua sắm hay cafe với bạn bè, khi là làm thêm về muộn thật. "Con phải làm việc để chuẩn bị ít nữa nghỉ sinh", cô nói với mẹ chồng như thế. Còn bà hài lòng hay không, cô chẳng quản hết được.
Bao người khỏe mạnh còn ở đấy, ai dám mở lời trách một bà bầu, dù trong lòng nhà chồng cô khó chịu lắm. Diễm mặc kệ, cô sẽ hết lòng với ai thương mình, còn lại chả việc gì phải làm khổ bản thân.
Diễm "đình công", em dâu là người đầu tiên gặp họa. Nhưng quen được người khác phục vụ, giờ hì hục chăm lo bao nhiêu người như thế, em ấy tình nguyện mới là lạ. Được vài bữa, em dâu cũng "tăng ca", thật ra là trốn về bên nhà ngoại. Mẹ chồng Diễm tức lắm, nhưng chẳng biết làm thế nào. Diễm thì toàn "vâng" rồi để đấy, dâu út là con bạn thân bà chẳng tiện nhắc nhiều.