Vì chữ hiếu nên dọn về sống chung để phụng dưỡng bố mẹ, em gái lại nghĩ tôi có mưu đồ chiếm nhà
Em đố kị như vậy, nhưng khi tôi đề nghị gia đình em chuyển về sống cùng phụng dưỡng bố mẹ thì em bảo “lo cho gia đình chồng không xong, giờ lại lo thêm cho bố mẹ đẻ, tôi không đủ sức”.
Nhà tôi có hai chị em gái. Em gái đã lấy chồng cách đây 5 năm. Khi bé, hai chị em rất quấn quýt và thương yêu nhau. Nhưng khi lớn lên, tính cách khá trái ngược nên thường xuyên xảy ra bất đồng. Trong khi tôi quyết tâm học hành thì em lại yên phận lấy chồng sớm khi mới tròn 20.
Bởi thế, sau khi ra trường, tôi định ở lại Hà Nội lập nghiệp, tuy nhiên ba mẹ ở một mình nên tôi quyết định về quê. Khi tôi lấy chồng, mặc dù chồng không thích, nhưng nhờ sự thuyết phục và khéo léo của tôi, chồng đã đồng ý ở rể để phụng dưỡng bố mẹ.
Khi tôi lấy chồng, mặc dù chồng không thích, nhưng nhờ sự thuyết phục và khéo léo của tôi, chồng đã đồng ý ở rể để phụng dưỡng cha mẹ. (Ảnh minh họa)
Từ đó, vợ chồng tôi sống cùng nhà ngoại. Chỉ có điều, em gái tôi thấy ấm ức vì tôi được ở nhà cao cửa rộng trong khi em phải làm dâu vất vả. Có lẽ, bố mẹ cũng thương em gái thiệt thòi nên luôn tìm cách bù đắp. Nhưng dường như, em gái vẫn ganh ghét, đố kị với tôi.
Ngày trước, thỉnh thoảng em gái mới dẫn các cháu qua chơi với ông bà. Nhưng giờ viện lý do nhà xa trường học nên gửi luôn hai đứa cho ông bà ngoại nuôi. Các cháu ốm, em cũng để mặc cho bố mẹ tôi tự lo. Em rể, em gái hầu như không đưa đồng nào cho bố mẹ. Bố mẹ tôi phải tự lo chi phí sinh hoạt và tiền học cho cả hai cháu bằng tiền lương hưu.
Nhìn bố mẹ vất vả chăm cháu, tôi không đành lòng, thế nên việc tắm giặt, ăn uống, đưa đón các cháu đi học toàn do vợ chồng tôi luân phiên nhau làm. Thật lòng, tôi không dám kể công, chỉ góp ý thì em gái lại phũ giọng: "Bác chăm cháu được mấy, chỉ làm màu là giỏi".
Việc tắm giặt, ăn uống, đưa đón các cháu đi học toàn do vợ chồng tôi luân phiên nhau làm. (Ảnh minh họa)
Là chị em gái với nhau, tôi có thể thông cảm, nhưng chồng tôi dù sao cũng là rể, cũng không thật sự thoải mái. Anh cảm thấy tự ái khi em gái cứ mát mẻ: "Bác vừa được vợ, vừa được nhà", hoặc là "chó chui gầm chạn". Nhiều lần, anh cứ giục tôi dọn về nhà chồng sống cho đỡ khó chịu. Nhưng để bố mẹ một mình, tôi không an lòng.
Gần đây, vợ chồng em gái quyết định mở rộng cửa hàng kinh doanh. Dì ấy về tỉ tê với ba mẹ cho mượn sổ đỏ để đi thế chấp vay tiền ngân hàng. Trong trường hợp xấu nhất, nếu vợ chồng em làm ăn thua lỗ, không có tiền trả thì sẽ mất cả nhà.
Bố mẹ tôi vì thương em nên có vẻ phân vân, nhưng tôi nhất quyết phản đối. Em muốn vay tiền có thể lấy sổ đỏ của gia đình nhà chồng chứ không thể cậy nhờ kiểu đó được. Vì chuyện này mà em mặt nặng mày nhẹ với tôi.
Tôi kiên quyết không cho em gái mượn sổ đỏ thì nó tỏ thái độ không hài lòng. (Ảnh minh họa)
Em đi rêu rao tôi có ý định chiếm cả ngôi nhà nên mới không cho mượn sổ đỏ. Dù gì vợ chồng tôi chỉ ở nhờ, đó là tài sản của bố mẹ, phải chia đôi cho hai chị em chứ không có chuyện để lại hết cho con trưởng. Điều em nói hoàn toàn vô lý, bố mẹ đã cho em một mảnh đất làm của hồi môn, nhưng do em rể chơi bời, nên đã bán đi sau khi cưới chỉ 1 tháng.
Em đố kị như vậy, nhưng khi tôi đề nghị gia đình em chuyển về sống cùng để phụng dưỡng bố mẹ thì em bảo: "Lo cho gia đình chồng không xong, giờ lại lo thêm cho bố mẹ, tôi không đủ sức". Tôi cũng không hiểu, em muốn thế nào nữa.
Tuy biết rằng chị em trong nhà gây gổ chỉ khiến mọi người cười chê, nhưng tôi cảm thấy rất bực. Vợ chồng tôi sống với bố mẹ vì trách nhiệm của người con chứ không phải vì tài sản. Cách cư xử của em gái khiến tôi thực sự phiền lòng.