Về đến nhà, chứng kiến cảnh chồng cư xử với bố mà tôi sững sờ đến phát khóc
Khi vừa vào đến nhà, tôi sững sờ đến phát khóc. Cả chồng tôi và bố đang ở trong nhà tắm. Bố tôi thì nằm sóng soài dưới nền còn anh thì đang dùng vòi nước dội liên tục lên người ông...
Bố mẹ chỉ có tôi là con gái, nên sau khi anh và tôi cưới nhau thì anh về ở rể cùng gia đình tôi. Nhà cửa rộng rãi, không quá tiện nghi nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì. Tôi không có anh em nên cũng chẳng có mâu thuẫn này nọ. Vả lại khi ở nhà tôi thì cả hai vợ chồng đều rất thuận lợi cho việc công tác. Bố mẹ tôi là người tâm lí sợ anh buồn mặc cảm này nọ nên luôn xem anh như con trai. Ông bà chưa bao giờ làm anh buồn hay phật ý, việc của ai thì người ấy làm.
Cách đây khoảng ba năm mẹ tôi đột ngột qua đời vì bệnh tim, bố tôi quá thương mẹ nên tâm lí không ổn định. Ông thường xuyên lai rai cùng bạn bè để giải sầu. Có lẽ vì vậy mà sức khỏe ông giảm sút nghiêm trọng. Cách đây mấy tháng bố tôi bị tai biến nặng phải nhập viện.
Khi bố ốm việc chăm sóc cho ông cực kì vất vả. Tôi biết rất rõ điều ấy nên chủ động xin nghỉ không lương cả tháng để lo lắng cho ông. Còn chồng tôi thì vẫn đi làm bình thường. Nhiều khi quá mệt tôi mới nhờ anh vào bệnh viện chăm sóc bố vợ thay cho mình một hai đêm.
Sau 1 thời gian điều trị ở viện, ông cũng được về nhà. Song tình hình không khả quan hơn bao nhiêu. Bố tôi có thể đi lại chậm chạp và phải có người dìu đỡ. Nói năng thì ú ớ như một đứa trẻ.
Vì không thể tiếp tục nghỉ thêm nên tôi nhờ một người bà con ở quê ra phụ giúp. Bên cạnh làm việc nhà thì dì ấy còn có nhiệm vụ chăm sóc cho bố tôi. Mọi việc rất tốt đẹp, tôi trả công cho dì cao nên dì cũng chu đáo hơn. Nhưng cũng từ khi bố tôi về lại nhà thì thái độ của chồng tôi dành cho bố khác hẳn. Tôi cảm nhận được anh ghét bố tôi ra mặt, thậm chí là con rể mà chưa khi nào anh ghé nơi bố tôi nằm để xem ông thế nào.
Cách đây mấy tháng bố tôi bị tai biến nặng phải nhập viện. (Ảnh minh họa)
Bố tôi nằm một chỗ nên có lẽ rất bức bối. Tính tình ông cũng thay đổi, hay gắt gỏng vô cớ. Có lần ông quơ tay làm rơi thức ăn của dì giúp việc mang vào. Tôi thì vội vã đến ngay vì lo thức ăn nóng làm ông bị bỏng.
Trong khi chồng tôi đứng ngoài liên tục nạt nộ bằng những câu rất khó nghe: "Đã nằm một chỗ mà còn làm trời làm đất, bỏ cho chết chứ chăm sóc làm gì". Tôi cảm thấy cay đắng và đau xót thay cho bố mình. Tôi bảo anh đừng nói như vậy, đó là bố vợ anh kia mà. Nhưng chồng tôi hừ mạnh không thèm quan tâm.
Mỗi tháng chúng tôi đều phải đưa bố đến viện khám định kì. Vì bố tôi khá nặng nên tôi với dì giúp việc dìu bố ra taxi rất vất vả. Những lúc như vậy tôi nhờ anh đến giúp đỡ. Vậy mà lần nào cũng như lần ấy, mặt anh nhăn nhó cả lên. Anh hùng hổ nạt nộ, nào là nợ đời, nào là nghiệp báo, nào là về nhà như địa ngục chẳng có ngày nào yên. Anh cho rằng mình luôn bị làm phiền, nhưng thật ra tôi thấy anh có làm gì đâu, chỉ là đang ngồi đọc báo hay xem ti vi. Vì thấy thái độ của anh như vậy nên dần dà tôi chẳng dám nhờ anh gì cả vì sợ bố thêm buồn.
Cuối tuần vừa rồi, dì giúp việc xin về quê có việc. Hôm ấy con trai tôi cũng phải đi học, ở nhà chỉ còn lại tôi và anh. Sau khi cho bố ăn sáng xong tôi nhờ anh ở nhà với bố còn mình thì đi chợ. Biết là anh không muốn làm những việc như vậy nên tôi đi chợ cũng rất vội vàng. Nhưng vì phải chuẩn bị thức ăn gần cả tuần nên tôi không thể về ngay được.
Khi vừa vào đến nhà, tôi sững sờ đến phát khóc. (Ảnh minh họa)
Vậy mà khi vừa vào đến nhà, tôi sững sờ đến phát khóc. Cả chồng tôi và bố đang ở trong nhà tắm. Bố tôi thì nằm sóng soài dưới nền còn anh thì đang dùng vòi nước dội liên tục lên người ông. Anh mắng bố tôi bằng những câu rất nặng, già mà không biết sĩ diện, có mỗi việc đi vệ sinh cũng không biết cách. Nào là cái thứ ăn hại, sao không chết đi cho rảnh nợ.
Nhìn thấy tận mắt và nghe những lời anh nói với bố, tôi không kiềm chế được tôi vừa nói vừa khóc. Tôi nói với anh dù sao đó cũng là người sinh ra tôi, là người bố mà tôi yêu thương kính trọng. Ông cũng đã từng rất thương anh sao anh lại cạn tình như vậy? Tưởng đâu anh nhận ra mình sai nào ngờ anh lên tiếng: "Bố của cô thì cô cứ việc giữ lấy mà chăm, đừng có làm phiền đến tôi". Nói xong anh ném mạnh vòi nước xuống sàn rồi bỏ ra ngoài.
Mấy ngày nay tôi rất buồn, tôi chưa bao giờ có thể hình dung được chồng tôi lại là người quá đáng như vậy. Anh đã sống cùng bố vợ biết bao nhiêu năm, từng ấy thời gian chẳng lẽ lại không có chút tình cảm tình nghĩa nào? Bố tôi có bao giờ đối xử tệ với anh đâu, giờ ông bị bệnh nên khó tính, song cũng vẫn chưa có gì quá đáng đến mức anh phải nổi khùng nổi điên. Càng nghĩ tôi càng thấy tổn thương và hụt hẫng…