Tột cùng đớn đau - Phần cuối: Nước mắt đàn ông
Anh đã yêu Huệ hơn chính bản thân mình, đã vì cô mà làm tất cả những gì có thể, thậm chí là việc những người đàn ông khác khó bề làm được. Nhưng cuối cùng cái anh nhận được là gì thế này?
Trung tinh ý nhận ra sự thay đổi của Huệ thời gian gần đây. Anh hỏi thăm, cô đều nói chỉ là do có chút chuyện liên quan đến công việc. Anh thấy thế thì không gặng hỏi thêm, nhưng vẫn ngầm chú ý đến tâm trạng của vợ. Anh hy vọng rồi sẽ có lúc cô mở lòng tâm sự hết với anh.
Huệ đột nhiên vắng nhà nhiều hơn với lí do tăng ca làm thêm. Ban đầu Trung đâu nghĩ ngợi gì, nhưng kết hợp với thái độ có phần khác thường của vợ, anh có hơi bất an. Vô tình gặp một đồng nghiệp cùng công ty với vợ, anh khéo léo dò hỏi thì được biết, công ty Huệ dạo này chẳng bận bịu gì cả, càng không có làm thêm giờ buổi tối.
Đến khi tận mắt nhìn thấy vợ mình và Đông từ quán café rẽ vào một khách sạn thì anh mới hay, hóa ra dạo này Huệ đang lén lút liên lạc lại với Đông, thậm chí họ còn đã “yêu lại từ đầu”. Nhìn cảnh tượng ấy, anh không thể làm chủ được mình nữa, lao vào đấm Đông túi bụi, rồi quay sang gào lên với Huệ: “Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”.
Huệ hoang mang, sợ hãi vô cùng. Cô nhìn Trung như con thú bị dồn vào đường cùng, lại nhìn Đông đau đớn đang co quắp nằm trên đường, không biết phải làm thế nào cho phải. Cô muốn xem Đông có sao không nhưng đối diện với ánh mắt vằn lên toàn tia máu đỏ của Trung, cô lại sợ hãi chùn bước. Bất lực, cô bưng mặt khóc.
Ảnh minh họa
Thấy vợ khóc, Trung cũng bật khóc theo. Anh chưa bao giờ rơi nước mắt, thế mà lúc này, ngay giữa phố, anh lại có thể khóc ngon lành. Nỗi đau quá lớn, uất hận và phẫn nộ tột cùng khiến anh phải tìm đến cách phát tiết cảm xúc nguyên thủy nhất của con người này, nếu không anh sợ mình phát điên lên mất.
Anh đã yêu Huệ hơn chính bản thân mình, đã vì cô mà làm tất cả những gì có thể, thậm chí là việc những người đàn ông khác khó bề làm được. Nhưng cuối cùng cái anh nhận được lại chỉ là việc cô sẵn sàng quay lưng khi hắn ta trở về nói vài câu ngọt ngào ư? Tình cảm của anh rẻ mạt như vậy, chẳng đáng để cô lưu luyến chút nào sao?
Đêm ấy Trung và Huệ thức trắng đêm nói chuyện thẳng thắn với nhau. Huệ khóc hết nước mắt xin anh tha thứ. Cô nói rằng do mình nhất thời yếu lòng nên làm chuyện dại dột khiến Trung tổn thương. Cô cũng thừa nhận Đông ngỏ ý muốn cô quay lại nhưng cô sẽ không đồng ý. Trung dù lòng đau như cắt, song còn yêu vợ tha thiết, cô lại hối hận nhận ra lỗi lầm, thế nên anh quyết định tha thứ cho cô
Mọi chuyện êm ả được vài tháng, Huệ quả nhiên làm mọi cách để chuộc lại tội lỗi với chồng con. Dẫu vậy, thi thoảng cô vẫn đưa con trai lớn ra ngoài một mình. Trung biết, và cũng hiểu bố thằng bé muốn gặp nó. Anh dẫu không vui, bởi biết có phải Đông thật lòng quan tâm đến thằng bé không hay chỉ vì mưu đồ nào khác, trước đó có bao giờ hắn ta đả động gì đến thằng bé đâu. Nhưng anh cũng làm bố, anh không nỡ ngăn cấm Huệ cho con trai gặp mặt bố đẻ của nó. Anh chỉ đành một lần nữa đặt niềm tin vào Huệ, tin cô sẽ không lại làm điều có lỗi với mình.
Thế nhưng cái ngày anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Bố mẹ anh có việc về quê mấy ngày, chỉ còn vợ chồng Huệ cùng 2 đứa trẻ ở nhà. Chiều tan làm, anh ghé qua nhà trẻ đón 2 cậu con trai, thì giật mình khi cô giáo thông báo cu lớn đã được Huệ đón đi từ sớm, chỉ còn lại cu bé con trai ruột của anh mà thôi. Linh cảm có điều chẳng lành, anh lao nhanh về nhà. Nhà cửa trống trơn, phòng ngủ rỗng tuếch, quần áo và những vật dụng cá nhân của Huệ lẫn con trai lớn đã biến mất không tăm tích.
Trung nhìn két sắt bật mở mà tim nảy lên thình thịch. Anh lại gần xem xét, thì phát hiện vàng hồi môn, tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng đã không cánh mà bay. Trong đó chỉ còn một lá thư Huệ gửi cho anh. “Em ngàn lần xin lỗi anh, nhưng em không thể làm khác được. Em vẫn không thể quên được anh ấy, con trai cũng cần được đoàn tụ với bố ruột nó. Anh ấy đang khó khăn vô cùng, em mượn anh số tiền này, nhất định sẽ tìm mọi cách để gửi trả lại anh trong thời gian sớm nhất. Em đi đây, con gửi lại cho anh. Em có tội với bố con anh và bố mẹ”, Huệ viết vài dòng như vậy.
Trung ngẩn ngơ nhìn những dòng chữ chính tay người phụ nữ mình yêu hết lòng để lại. Anh không khóc được như lúc anh bắt gặp Huệ và Đông vào khách sạn nữa, cũng không nổi điên lên. Thậm chí anh còn không thấy đau lòng là đằng khác. Trong lòng anh lúc này trống rỗng vô cùng, chẳng còn cảm xúc gì cả. Anh nhẹ nhàng đặt lại tờ giấy vào két sắt, khóa lại như cũ, rồi bế con trai út lên, dọn dẹp lại vài thứ trong phòng cho ngăn nắp.
Đến tối, bố mẹ anh từ quê lên, anh bình tĩnh thưa lại với bố mẹ tất cả mọi chuyện. Mẹ anh ngất lên ngất xuống vì sốc, còn bố anh cũng lặng người vì chuyện quá bất ngờ. Sau cùng, vẫn là bố anh giữ vững tâm lý, khuyên nhủ anh: “Thôi con ạ, nếu lòng nó đã không ở đây thì có níu kéo cũng vô dụng, để nó đi đi. Con cũng đừng hận thù, trách móc gì nó, bố mẹ cũng sẽ không oán hận gì nó cả, coi như chúng ta không có duyên với nhau. Con cố gắng vực dậy tinh thần, còn thằng bé út cần chúng ta chăm sóc”.
Cả đêm ấy Trung thức trắng nằm nhìn con trai ngủ say. Thằng bé sau khi khóc đòi mẹ không được, mệt quá thì lăn ra ngủ. Nhìn con, lại nghĩ về Huệ, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ khi quen biết cô tới ngày hôm nay, không hiểu sao trong lòng anh thấy khá bình lặng, lại càng không ôm hận với Huệ. Quá đau đớn đến mức tê liệt mất cảm giác, hay chính hành động mang con, lấy tiền tiết kiệm bỏ đi theo người tình cũ đã là giọt nước tràn ly khiến tình yêu cuồng nhiệt anh dành cho cô cũng theo đó mà chết đi. Anh không biết nữa, chỉ biết từ giờ sẽ chỉ còn 2 bố con anh với nhau mà thôi, Huệ đã trở thành quá khứ rồi.