Tôi trở thành con rối trong chính tay mẹ ruột chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại của bà
Tôi không có đủ dũng khí để soi gương nhìn lại chính mình. Rốt cuộc mẹ còn muốn điều khiển tôi đến mức nào thì mới vừa lòng.
Mẹ li hôn bố khi tôi học lớp 10. Thời điểm đó, tôi đã đủ trưởng thành để hiểu lí do mà cuộc hôn nhân của bố mẹ ngày qua ngày chỉ toàn cãi vã. Mẹ tôi không xinh đẹp, đó là tất cả. Bố chấp nhận lấy mẹ vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của tôi. Nhưng trong sâu thẳm, bố chưa bao giờ yêu mẹ, thậm chí bố còn thấy ghét bỏ vì vẻ ngoài xấu xí của mẹ.
Đến khi tôi ra đời, bố càng đâm chán nản vì tôi giống mẹ như đúc. Hàng ngày, bố uống say rồi về nhà mắng chửi, đánh đập vì cảm thấy quá mất mặt khi cả vợ lẫn con đều xấu xí. Bố đưa các cô gái xinh đẹp về nhà, ngang nhiên coi thường mẹ trước mặt nhân tình. Hơn một năm sau, bố đòi li hôn vì cô bồ đã sinh được một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi cũng chỉ đành ngậm ngùi kí vào tờ đơn dù trong lòng đầy uất ức.
(Ảnh minh họa).
Cứ ngỡ tách bố ra thì hai mẹ con sẽ có cuộc sống vui vẻ hơn, nào ngờ, đây mới bắt đầu là chuỗi ngày địa ngục của tôi. Tôi để ý mẹ dạo gần đây cứ nhìn mình chằm chằm, rồi chốc chốc lại ghi chú vào một quyển sổ nhỏ. Tôi hỏi mẹ nhưng bà không nói gì, chỉ tủm tỉm cười.
Cho đến một hôm, mẹ dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ. Chúng tôi dừng bước trước ngôi nhà hai tầng đã cũ. Ngay khi bước vào, tôi đã ngờ ngợ ra ý định của mẹ mình. Bà muốn tôi phẫu thuật thẩm mĩ để thay đổi toàn bộ khuôn mặt. Tôi hiểu tất cả những gì mà mẹ đang làm đều là vì tương lai của mình. Bà lo sợ đến một ngày, tôi cũng sẽ lâm vào cảnh bị chồng chê cười mà bỏ theo nhân tình. Nhưng tôi thì không, tôi không muốn tiến hành cuộc phẫu thuật đầy rủi ro kia. Đây chỉ là mấy tay bác sĩ chui, liệu có gì đảm bảo được tôi sẽ thành công cơ chứ?
Nhìn mẹ khóc lóc van xin, tôi đành nhắm mắt làm liều. Nếu điều đó có thể khiến mẹ an tâm, tôi sẽ thử đánh cược một lần. Tuy nhiên, may mắn đã không mỉm cười với tôi. Khuôn mặt tôi sưng vù, méo mó, biến dạng tới mức không thể nhìn ra mắt mũi. Tôi sợ hãi không dám nhìn soi gương, chỉ biết khóc và nhốt mình trong phòng.
(Ảnh minh họa).
Nhưng mẹ tôi nào buông tha, bà tiếp tục kéo tôi đến chỗ cũ bằng mọi cách để vớt vát lại mọi thứ. Bà điên cuồng tin vào mấy tay bác sĩ kia và không ngần ngại đút tiền cho họ. Tôi không thể phản kháng, hoàn toàn bất lực. Da thịt tôi đau đớn tưởng chừng như sắp nổ tung, tôi không biết mình sẽ phải chịu đựng sự dày vò này đến bao giờ nữa.
Càng sửa tôi lại càng trở nên kinh khủng. Tôi không đủ dũng khí để đến trường, mà mẹ tôi cũng chẳng bận tâm đến việc học hành của tôi. Ngày ngày, bà lôi tôi ra như một con búp bê để trát đủ thứ son phấn vào mặt, ép tôi thay qua thay lại hàng chục bộ quần áo rồi ngồi nhìn mỉm cười tự hào. Tôi không hiểu, khuôn mặt đã tan nát vì phẫu thuật hỏng này có gì mà khiến mẹ hạnh phúc đến thế. Bấy lâu nay, mẹ chịu tổn thương sâu sắc vì bị chồng chê xấu. Suy nghĩ đó đã ám ảnh mẹ để rồi tôi vô tình lại trở thành nạn nhân bất đắc dĩ trong câu chuyện này.
(Ảnh minh họa).
Giờ đây, tôi sống mà cảm tưởng như bị giam lỏng và điều khiển như một con rối. Tôi gầy rộc vì ngày ngày đều bị ép dùng thuốc giảm cân, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy uể oải, mỏi mệt. Tôi không hiểu mẹ còn muốn biến tôi thành cái gì thì bà mới thỏa lòng. Xinh đẹp đâu chẳng thấy, mẹ đã phá hoại toàn bộ khuôn mặt của tôi chỉ vì những tổn thương sau cuộc hôn nhân thất bại. Tôi không thể khiến mọi thứ quay về như cũ, mẹ tôi sẽ sống thế nào khi phát hiện "món đồ chơi" an ủi tinh thần duy nhất là tôi sẽ bỏ bà đi cơ chứ. Tôi nên làm thế nào thì mới thuyết phục mẹ tỉnh ngộ lại đây?