Miệng nói thương con dâu như con gái, nhưng cách hành xử "nhất bên trọng nhất bên khinh" của mẹ chồng lại khiến tôi chạnh lòng
Bà mẹ chồng nào cũng nói thương con dâu như con gái, nhưng làm được điều đó lại chẳng có mấy người…
Ngày đi làm dâu, Phương cũng nghĩ sẽ yêu thương mẹ chồng như mẹ đẻ. Bởi vì chồng cô là con trai một trong nhà, dưới anh chỉ có một em gái. Cô em gái cũng đã lấy chồng và đi làm dâu nên có thể cho là nhà chồng Phương thuộc dạng neo người.
Vì thương chồng và tự tin vào khả năng hòa nhập của mình nên Phương chẳng ngại ngần khi chồng đề cập tới chuyện sau khi cưới sẽ về sống chung với bố mẹ anh. Phương nghĩ, dù sao sau này hai vợ chồng trẻ sinh con cũng cần bàn tay chăm sóc, đỡ đần của mẹ chồng, nên nếu có thể chung sống hòa thuận với ông bà sẽ tốt hơn, cháu được chăm bởi bà cũng còn hơn là được chăm bởi người lạ.
Nghĩ vậy, Phương hết mực nghe lời mẹ chồng, cũng biết điều lo lắng chu toàn cơm nước. Thi thoảng khi có đồng ra đồng vào, cô cũng hay bàn với chồng mua biếu mẹ chồng quà nọ quà kia cho bà phấn khởi.
Mẹ chồng Phương không thuộc dạng cay nghiệt, nhưng bà cũng không vồn vã với con dâu như Phương mong đợi. Bà ở cùng con dâu nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định, nói chuyện cũng chỉ thích nói thông qua chồng Phương, chẳng mấy khi chủ động chuyện trò với cô.
(Ảnh minh họa)
Mặc dù nhiều lần cảm thấy hai mẹ con hơi xa cách, nhưng Phương vẫn cố tạo thiện cảm để mong mọi chuyện sẽ đi lên theo chiều hướng tốt hơn. Cô nghĩ, âu thì cũng là người dưng trước khi về chung một nhà, chỉ cần cô thành tâm chắc bà sẽ hiểu.
Nhưng mọi chuyện có vẻ tệ hơn kể từ khi cô em chồng thường xuyên lui tới nhà Phương ở. Cứ mỗi khi cô em chồng đến, mẹ chồng Phương lại lích kích mua nào gà, nào chim để hầm thuốc bắc cho con gái ăn. Chiều Phương đi làm về bụng cũng đã đói meo, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ nồi gà hầm mà lại tủi thân cho phận làm dâu con của mình.
Con gái nhà người ta thì người ta cưng hơn trứng mỏng, còn phận làm dâu như Phương đến câu đãi bôi đầu môi cũng không có. Nhưng Phương biết thân biết phận, cũng chỉ dám tự tủi hờn vậy thôi chứ không hé răng nửa lời.
Đỉnh điểm có lẽ phải là cái trận Phương ốm sốt 40 độ, đi làm về mệt nên cáo ốm lên trên phòng nằm. Hôm ấy nhà chồng Phương lại tụ tập ăn uống nhân dịp cô em chồng sang chơi. Mọi người lích kích chuẩn bị ba mâm cơm ngon lành, cũng có gọi Phương xuống ăn nhưng mẹ chồng ngăn vội: "Thôi kệ nó, đau ốm không ăn được thì thôi. Mọi người cứ ăn trước đi!"
Nằm trên lầu nghe mẹ chồng nói câu lạnh tanh ấy, Phương lại chảy nước mắt khi nghĩ tới bố mẹ mình. Đúng là không ai thương mình hơn bố mẹ ruột, ở nhà bố mẹ cũng luôn muốn dành miếng ngon, miếng bổ dưỡng cho mình. Chứ còn đi làm dâu thì mấy ai quan tâm?
(Ảnh minh họa)
Những tưởng bi kịch cũng chỉ có thế, nhưng sáng hôm sau khi ốm dậy, người Phương vẫn còn hầm hập nóng, bước xuống nhà cố đi làm thì cô thấy bát đũa la liệt ở bồn rửa. Quá hoảng hồn trước đống chiến trường ngổn ngang, Phương nhìn chồng rơm rớm nước mắt. Chồng cũng hiểu nỗi khổ tâm của cô, chỉ vỗ vai nhẹ an ủi vợ và hỏi mẹ:
"Mẹ, sao hôm qua ăn xong không bảo cái Linh nó dọn xong rồi hãy về? Ai lại bừa bộn ra thế này!"
"Thôi ai lại bắt nó dọn, để nó ăn xong còn về sớm không nhà chồng nó mong. Còn cái Phương nay dậy sớm mà, ù tí là xong chứ mấy. Lại cứ nằm õng ẹo tới trưa trời trưa trật mới dậy thì chả bừa cả nhà."
Từng câu từng chữ của mẹ chồng Phương như cứa vào trái tim đang rướm máu của cô. Cô nghĩ sao ngày xưa bà từng nói sẽ thương cô như thương con gái trong nhà, vậy mà giờ đây lại khác xa một trời một vực vậy?
Là con gái bà thì bà mong về chơi nhiều ngày, ở lại lâu, cho ăn nhiều món, thậm chí ăn xong còn không cần phải dọn. Còn là con dâu thì ăn uống gì, sống chết mặc bay, kể cả có ốm vẫn nai lưng ra làm cho đúng phận vợ hiền dâu thảo?
Nước mắt Phương lăn dài, cô không biết mình còn có thể chịu đựng cảnh phân biệt đối xử này bao lâu nữa…