Tôi nên thế nào khi bố chồng quan tâm chăm sóc một cách thái quá?
Trước bao đồng nghiệp của con dâu, bố chồng cứ thản nhiên giục con dâu đi tắm rồi cho con bú: "Bố bật nóng lạnh rồi, con vào chuẩn bị đồ đi tắm đi để còn ra cho con ti không đói".
Tôi lấy chồng từ khi vừa tròn 20 tuổi. Dù khá trẻ tuổi nhưng tôi lại không có nhiều lo lắng khi về nhà chồng. Bởi vì bố mẹ chồng tôi đã ly hôn khi anh còn nhỏ. Chồng tôi nhiều năm nay ở với bố. Do đó, ít ra tôi không phải làm dâu mẹ chồng. Tôi tự trấn an mình bằng việc ở cùng bố chồng sẽ đơn giản hơn rất nhiều so với khi ở cùng mẹ chồng. Vậy là tôi cứ bình thản như thế về nhà chồng.
Thời gian đầu, tôi thấy mình thật may mắn khi có được 1 người chồng yêu thương mình thật lòng và có được 1 người bố chồng tâm lý và rất chiều con dâu. Nhưng đúng là cái gì quá cũng không tốt. Càng ở tôi càng thấy khổ với sự tâm lý thái quá của bố chồng.
Kết hôn xong, vì vợ chồng tôi còn trẻ (tôi 20 còn chồng tôi mới 25 tuổi) nên chưa muốn sinh con ngay. Việc này hiển nhiên chỉ tôi và chồng thống nhất thế chứ tôi nghĩ chưa cần gì phải thông báo với bố chồng. Nhưng bố chồng tôi cứ liên tục hỏi han chúng tôi chuyện con cái. Tôi cũng trình bày rõ kế hoạch “tạm hoãn” của vợ chồng. Ông không nói gì song cứ thi thoảng lại sốt ruột hỏi thẳng con dâu.
Ngại nhất là mỗi lần con dâu vào nhà tắm là bố chồng lại đứng từ xa hỏi vọng vào rằng nước có lạnh lắm không? Có cần bố bật bình lên thêm cho không? Ông cứ hỏi han đủ kiểu khiến tôi ở bên trong mà cũng chẳng thể thoải mái được. Vài lần thấy bố chồng cứ quan tâm quá, thấy ngại tôi cũng có kể với chồng. Song chồng tôi chỉ cười xòa qua chuyện bảo: “Tính ông vẫn thế mà. Ông coi em như con gái nên mới thế. Em phải mừng chứ”. Nghe chồng nói vậy, tôi cũng bớt được chút cảm giác ngại ngùng và phiền phức với bố chồng quá tâm lý như vậy.
Đến khi tôi có tin vui, vợ chồng tôi mới chỉ mới thử que thử chứ chưa đi kiểm tra bác sĩ, chúng tôi định để đi kiểm tra chắc chắn rồi mới nói với ông. Vậy mà không hiểu sao ông đã biết tin và đi khoe với hàng xóm hết người này đến người khác. Đến nỗi, hàng xóm khi gặp tôi ai cũng tươi cười chúc mừng vợ chồng.
Khi tôi bầu, hiển nhiên mọi chuyện từ nấu cơm rửa bát dọn nhà, bố chồng đều không khiến tôi động tay để giữ gìn sức khỏe. Tôi bầu bí không ốm nghén nên cũng khỏe mạnh mà bố chồng cứ giành làm hết mọi việc tôi ngại lắm. Tôi cứ làm thì bị ông mắng.
Thậm chí có những bữa cơm, 2 bố con tranh nhau rửa bát. Có lần tôi nhất quyết rửa thì ông ăn xong mang bát của ông và những đĩa bát đã hết đồ ăn vào rửa trước để tôi không bị rửa nhiều cho đỡ mệt (nhà có 3 người ăn cơm, kể cả ông không rửa trước thì cũng có đáng là bao mà ông phải khổ thế?).
Mỗi lần đi khám kiểm tra định kỳ, bố chồng đều đòi đưa con dâu đi khám. Chồng tôi làm ở công ty nước ngoài nên giờ giấc rất nghiêm ngặt. Vì thế, anh rất ít khi tranh thủ đưa tôi đi khám được. Tôi cũng tính tự túc đi song bố chồng kiên quyết đòi đưa con dâu đi.
Đã thế, khi đưa tôi đi khám, ông còn theo con dâu lên tận phòng khám rồi ngồi đợi bên ngoài. Nhìn 2 bố con tôi, ai cũng tưởng chúng tôi là cặp chồng già vợ trẻ. Đã thế, lần nào ra, ông cũng hỏi bác sĩ tỉ mỉ số đo của cháu và thắc mắc đủ điều với bác sĩ. Đến bác sĩ cũng nhìn ông mắt tròn mắt dẹt khi hỏi kỹ càng như vậy. Còn tôi thì được vài phen ngượng chín mặt khi có bố chồng quá tâm lý và tự nhiên như vậy.
Cũng may, thời gian bầu bí cũng nhanh chóng qua. Sau khi sinh, tôi được mẹ đẻ lên chăm sóc vài tháng nên cũng đỡ va chạm với sự quan tâm của bố chồng vì mọi chuyện sinh hoạt, ăn ngủ của tôi đều do mẹ đẻ nhắc nhở và đảm nhiệm. Thế mà hôm ngoài tháng bà ngoại bận việc phải về nhà ít bữa, bố chồng tôi lại khiến tôi một phen ngại ngùng vì sự quan tâm quá đà của ông
Chiều ấy, các bạn đồng nghiệp ở công ty tới chơi với mẹ con tôi. Đang ngồi nói chuyện được khoảng 15 phút, lúc đó khoảng hơn 6 giờ tối thì bố chồng vào phòng con dâu tự nhiên như mọi ngày. Trước bao đồng nghiệp của con dâu, ông nội cháu cứ ráo hoảnh giục con dâu đi tắm để còn cho cháu của ông ti. Ông nói rõ ràng mà chẳng cần tế nhị, ý tứ. Ông bảo: "Bố bật nóng lạnh rồi, con vào chuẩn bị đồ đi tắm để còn ra cho con ti không đói".
Có bố chồng quan tâm thái quá thế này tôi cũng ngại và khó nghĩ quá (Ảnh minh họa)
Nghe bố chồng nhắc vậy, tôi ngượng chín mặt với đồng nghiệp và lí nhí bảo: "Con biết rồi. Cháu nó vừa ngủ. Bố cứ xuống nhà trước đi". Chẳng chút ngại ngần, trước khi đi, bố chồng vẫn cố giục tôi: "Con tranh thủ xuống nhanh đi, không cháu lại thức giấc". Các đồng nghiệp của tôi thì bấm bụng cười với sự quan tâm quá tiểu tiết của ông nội cháu. Còn tôi thì đỏ mặt vì ngượng.
Thật sự, nhiều lúc tôi nằm nghĩ, lấy chồng được sự quan tâm, yêu thương của bố chồng, anh em họ hàng nhà chồng thì còn gì may mắn và hạnh phúc hơn. Tôi ngại ngùng kể với chồng thì anh toàn bảo, có bố chồng quan tâm con dâu như con gái, tôi sướng còn không biết hưởng. Tôi cũng kêu ca với mẹ đẻ, bà cứ bảo tôi ngại vớ vẩn, được bố chồng, nhà chồng như thế còn kêu nỗi gì. Bà nói tôi lắm chuyện.
Song chẳng hiểu sao trong thâm tâm tôi, có bố chồng quan tâm thái quá thế này làm tôi ngại và khó nghĩ quá. Nhiều lúc tôi định nói với ông đừng quan tâm tới con dâu nhỏ nhặt như thế nhưng thật lòng tôi cũng chẳng biết mở lời thế nào, nói làm sao để ông không phật lòng? Nếu trong hoàn cảnh của tôi, các chị em sẽ ứng xử thế nào?