Tôi muốn sống hết đời còn lại với một đứa con mang hình bóng em
Do yêu đơn phương nên nghĩ thế nhưng tôi vẫn sợ nếu nói ra em sẽ nghĩ tôi là tên biến thái bệnh hoạn. Mà chờ đợi thêm nữa thì tôi sợ em sẽ đi lấy chồng.
Tôi quen em năm lên 8 tuổi, khi em vừa chuyển đến trường mới. Tôi là người bạn duy nhất không kỳ thị và bắt nạt em như bao bạn khác. Tuy bị khuyết tật chân bẩm sinh phải ngồi xe lăn nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ để nghĩ được đó là điều không bình thường. Cứ như thế chúng tôi thân với nhau hết cấp 1, đến cấp 2, cấp 3 rồi lại vào đại học.
Em đơn thuần xem tôi là một người bạn. Do tôi không thể thoải mái đi chơi hay tham gia các hoạt động ngoại khóa nên về sau cuộc sống của chúng tôi bắt đầu rẽ theo ngả khác nhau. Hầu như ngày nào tôi cũng ở nhà học bài, chỉ thỉnh thoảng tự đẩy xe lăn đi đâu đó. Còn em đi chơi hết cả ngày tháng, tối về mới chạy sang nhà anh chuyện trò về những chuyến đi của em.
Ra trường tôi tiếp tục học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ. Còn em là cô cử nhân làm việc cho một công ty tư nhân. Em trải qua 3 mối tình và đều kết thúc bằng những trận ốm chết đi sống lại vì thất tình. Lần nào em cũng tâm sự và khóc trên vai tôi. Tôi không hề biết mùi vị của thất tình là gì cho đến khi em hỏi “sao không thấy anh yêu ai bao giờ thế?”.
Tình yêu đơn phương của tôi dành cho em không thể tính bằng tuổi vì nó đã nhen nhóm và hình thành trong tôi từ rất lâu. Bao nhiêu năm lớn lên bên em, tôi chỉ biết chôn giấu nó thật chặt nhưng lại ảo tưởng có ngày em sẽ nhận ra. Dù tôi có là tiến sĩ, được nhiều nơi ưu ái mời làm việc thì chân tay tôi thế này làm sao cùng em đi hết cuộc đời. Mà em lại còn là người vô tư thích rong ruổi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng với em.
Tôi không dám tỏ tình vì nếu nói ra thì em sẽ tránh mặt. Bị một kẻ khuyết tật như tôi yêu thì không khác gì mắc phải dịch bệnh, cần phải tránh càng xa càng tốt. Tôi hiểu điều đó nên thà chôn chất trong lòng còn hơn thổ lộ để rồi đến cả mơ mộng cũng không có quyền.
Tôi bắt đầu viết nhật ký cho em vào năm 10 tuổi. Ngày bé tôi thường viết vào những cuốn sổ mà bố đã dùng vì không có điều kiện. Lớn lên tôi tự dồn tiền mua những cuốn sổ bé bằng bàn tay rồi thói quen viết cho em tiếp tục đến tận bây giờ. Đó là kho báu quý giá nhất của tôi. Vào những ngày tuyệt vọng vì biết em đang yêu, tôi lại đọc lại những dòng cũ và viết vào đó những dòng mới.
Năm lớp 5 tôi hứa với em, sau này chân tôi lành hẳn, việc đầu tiên là chạy đi mua một chầu kem cho em ăn đã đời. Năm lớp 6 tôi hứa, ngay khi chân tôi lành hẳn, tôi sẽ đi xe đạp đèo em đến trường. Năm lớp 7 tôi hứa, nếu chân tôi lành lặn, tôi sẽ bảo vệ em không bị bắt nạt.
Năm lớp 10 tôi ước khoa học sẽ phát minh ra những đôi chân thần kỳ để những người như tôi có thể đơn giản chọn và thay thế cho mình một đôi chân khác như người ta thay lốp xe đạp.
Tốt nghiệp cấp 3 tôi ước gia đình có điều kiện để tôi có thể mua một chiếc xe lăn hiện đại để có thể sánh cùng em trên đường đến trường đại học.
Những giấc mơ của tôi ngày càng bớt trẻ em, bớt ảo tưởng và do đó cũng đau đớn hơn. Và bây giờ tôi chỉ có một mơ ước duy nhất. Tôi sẵn sàng đánh đổi hàng trăm kiếp nạn để đổi lấy một đôi chân ở kiếp này. Tôi chỉ muốn được là người bình thường dù biết phép màu chỉ là chuyện của trẻ con.
Tôi có một tham vọng lớn lao là có con cùng em. Tôi hiểu là mình vô lý vì em còn không yêu tôi thì làm gì có chuyện. Nhưng tôi không thể cam tâm chịu đựng hơn được nữa khi mỗi ngày trôi qua, em có thể yêu bất cứ ai và kết hôn vào bất cứ lúc nào. Nghĩ đến ngày em mặc áo cô dâu bên cạnh một ai đó không phải là tôi, tôi chỉ muốn chết.
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn sợ nếu nói ra tình yêu đơn phương này (Ảnh minh họa)
Tôi cũng nghĩ đến cả chuyện xin trứng của em rồi thụ tinh nhân tạo và nhờ người mang thai hộ. Vì biết sẽ chẳng thể nào có được em nên sống hết đời còn lại với một đứa con mang hình bóng em chắc sẽ bớt đau khổ đi nhiều phần. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn sợ nếu nói ra tình yêu đơn phương này, em sẽ nghĩ tôi là tên biến thái bệnh hoạn. Mà chờ đợi thêm nữa thì tôi sợ em sẽ đi lấy chồng.
Tôi biết ở đây có nhiều bạn gái, xin cho tôi biết nếu mọi người đứng vào vị trí của em thì có thể chấp nhận lời đề nghị của tôi không? Hay nếu làm thế tôi sẽ càng tự tố cáo mình là một kẻ khuyết tật bệnh hoạn?