BÀI GỐC Tôi, 26 tuổi, chẳng cần anh đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền

Tôi, 26 tuổi, chẳng cần anh đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền

Là phụ nữ thật nhưng sao tôi chẳng ưng mấy tiêu chuẩn mọi người hay đặt ra để chọn chồng: đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền, hết lòng yêu chiều vợ nhỉ? Theo tôi ngẫm ra đều không thấy mặt tốt đâu. Ngược lại, tôi toàn thấy “lợi bất cập hại”.

13 Chia sẻ

Tôi không đủ can đảm lấy người hèn kém, nói dối như cuội

,
Chia sẻ

Những ngày này, tôi đang cho anh một cơ hội để phấn chấn và sửa sai. Nhưng tôi thực sự không còn đủ can đảm để lấy anh, cho dù anh hứa sẽ thay đổi. Tôi chỉ nghĩ anh thay đổi thì tốt cho bản thân và gia đình anh.

Chào toàn thể các bạn đọc!

Tôi và anh ấy quen nhau từ khi tôi đang học năm nhất đại học. Đến giờ chúng tôi đã yêu nhau được gần 3 năm. Anh hơn tôi 5 tuổi và là người từ quê vào thành phố làm ăn. Quê anh cách xa thành phố nên 1 năm anh mới về quê 1 lần. Gia đình anh rất khó khăn còn gia đình tôi khá giả.

Tình yêu đầu đời thật khó để tôi có thể nhận biết được thực sự anh đã phù hợp với tôi chưa. Mà thực tế đó, chỉ đến tận bây giờ tôi mới nghiệm ra được. Ngày chính thức yêu nhau, anh tự nhận với vẻ tự hào: “Với anh, một người đàn ông không nên yêu quá 3 người trong đời. Nên em là người phụ nữ cuối cùng của anh”.

Từ ngày đầu tiên mới yêu nhau, một hôm anh đã gọi cho tôi: “Mang cho anh ngay 50.000 ngàn ra chỗ X”. Ngay từ lúc đó, tôi đã có dự cảm không hay về người đàn ông này. Nhưng với suy nghĩ non nớt của một cô bé vừa tròn 18 tuổi, tôi vẫn ngây thơ và cho qua nhiều chuyện.

Tôi cũng có lên tiếng thẳng thắn về chuyện tiền bạc. Nhưng anh cứ liên tục đưa ra lý do rất hợp lý để ngụy biện. Và mặc nhiên, với suy nghĩ: “Tình yêu không chi li đong đếm”, tôi vẫn tự nguyện ràng buộc chuyện tiền nong với anh.

Từ ngày quen nhau, anh đi làm được bao nhiêu đưa hết lương cho tôi. Tất nhiên lương của anh chưa bao giờ đủ cả. Tôi phải dùng tiền tiêu vặt của mình để chi dùng cho những lúc 2 đứa đi chơi và bù vào tiền ăn những lúc anh cạn tiền.

Ngày yêu anh, tôi mới chỉ 18, 19 tuổi nhưng trong đầu luôn nghĩ đến chữ tiền. Tiền - Thứ mà trước đó tôi chưa hề có một ngày nào tôi phải lo lắng cả. Thậm chí từ một người con gái chưa bao giờ biết tham của ai 1 đồng, tôi đã nói dối bố mẹ và dùng tiền học thêm để lo cho cuộc sống của bạn trai. 

Tôi đã từng yêu anh rất thật lòng và vì anh tôi trở thành một người hoàn toàn khác

Anh đi buôn hoa quả từ Bắc vào Nam và cuối cùng là buôn hàng điện tử. Anh vay mượn khắp nơi. Tất nhiên người đầu tiên anh hỏi mượn là nhà tôi, thông qua tôi.

Bố mẹ tôi không đồng ý vì chúng tôi chỉ mới yêu nhau. Anh lại đi vay ngân hàng. Trước khi ngân hàng giải ngân, anh đi vay nóng từ ít thành nhiều, mặc cho mọi người khuyên can. Khi ngân hàng không giải ngân, anh không có tiền trả lãi, huống chi là gốc. 

Sau nhiều tháng anh vật lộn trả nợ và sắp hóa điên, tôi cũng thuyết phục được gia đình tôi cho anh mượn để trả vay nóng với điều kiện phải trả nhanh (vì anh hứa đang cầm nhà, bán đất để trả).

Sau khi trả nợ xong vay nóng, hầu như tôi thấy anh ỡm ờ khi nói về chuyện bán đất, cầm nhà. Và cuối cùng câu trả lời của anh là: “Nhà anh không đồng ý bán đất vì thời điểm này vì người ta trả rẻ quá”.

Sau này tôi mới biết, nhà anh không hề biết chuyện anh vay tiền nhà tôi. Tôi lại cho qua vì nghĩ anh không muốn mẹ anh lo (mẹ anh bị bệnh nặng, không sống được bao lâu).

Một lần khác, tôi có dịp nói chuyện điện thoại với mẹ anh. Bác gái vô tình kể ra nhiều chuyện. Trong đó bác nói chuyện bố anh là người như thế nào, mất như thế nào. Tôi nghe mà choáng váng vì những điều bác gái kể thật khác xa với những gì anh thường kể cho tôi nghe.

Chúng tôi chia tay một thời gian ngắn. Thời gian tạm xa nhau này, cho tôi thấy anh là một con người khác. Anh lồng lộn như con thú bị thương, cay cú, bi phẫn, không lối thoát. Tính xấu của anh được rõ nét thêm. Điều đó làm tôi cảm thấy chán ngán thực sự.

Tôi luôn mong chờ ở người bạn đời của mình sự vững vàng, lạc quan yêu đời trong mọi hoàn cảnh. Và quan trọng hơn hết là sự trung thực. Nhưng, anh là sự đối lập cho tất cả. Tôi thực sự không ngờ!

Thời gian đó, khi đứng giữa tình cảm và lý trí, tôi thật khổ tâm. Sau này tôi mới biết, anh có thể nói dối trơn tru và nói như thật mọi chuyện. Từ nguyên nhân đến hoàn cảnh và tất cả các điều kiện, các mối quan hệ xung quanh “câu chuyện dối trá” được anh dựng lên vô cùng phù hợp. Hợp đến nỗi tôi có thể tin anh luôn.

Thêm một chuyện nữa giúp tôi nhìn ra rõ bản chất của anh hơn. Đó là sau khi chia tay, tôi lại dễ dàng tha thứ cho anh. Và một hôm trên đường đi chơi do bất cẩn, chúng tôi bị giựt túi xách trong đó là 1 số tiền rất lớn. 

Số tiền này đủ để có thể khiến chúng tôi vỡ nợ và đứt vốn. Mọi chuyện thật không dễ dàng gì. Anh đã hoảng loạn và khóc tức tưởi. Sau đó, khi đã bình tĩnh, anh lại tiếp tục buôn bán.

Nhưng từ việc bất cẩn ấy, anh luôn luôn "buôn" với bạn bè như thể anh trở thành nạn nhân của một âm mưu, một kế hoạch chớp nhoáng nào đó. Là người chứng kiến sự việc, tôi thấy những điều anh nói với bạn khác xa sự việc hôm ấy quá. Sự tôn trọng của tôi dành cho kẻ nói điêu là anh lại giảm thêm.

Cứ thế, tôi và anh chia tay rồi lại hàn gắn nhiều lần. Qua mỗi lần đó, sự tôn trọng của tôi với anh lại giảm dần hơn nữa. Tính xấu của anh càng bộc lộ rõ nét hơn khi say xỉn. Và tôi đã đặt dấu chấm hết cho tình cảm của hai đứa.

Đến giờ này, tôi đã chia tay anh được 3 tháng. 3 tháng nay tôi hầu như không gặp mặt anh…Trong suốt thời gian đó, anh nhậu nhẹt nhiều đến nỗi chủ nhà phàn nàn. Anh thường xuyên nhắn tin cho tôi rất tiêu cực. Mẹ anh khóc sướt mướt đòi anh phải về quê ngay lập tức và trách tôi không chịu thông cảm cho anh.

Anh vẫn thường xuyên nhắn tin mượn tiền, hay lấy lý do bị hư xe không có tiền sửa… Tôi không đọc tin nhắn, không cho mượn thì anh nhắn tin lồng lộn trách tôi “không bằng 1 con người bình thường” với giọng rất cay cú, thù hằn…

Gần đây sau khi đi nhậu say xỉn về, anh gặp tai nạn (ngày nào anh cũng nhậu). Lần này anh phải nhập viện, thân thể đau đớn. Nhìn anh rất tội, thê thảm. Cũng may bác sĩ bảo anh không sao, chỉ đang theo dõi. Nhưng anh thì cứ nói với tôi là bị thương nặng để tôi quay về bên anh.

Với tôi lúc này, cho dù anh đau khổ thật đi nữa tôi cũng cảm thấy anh thực sự xa lạ. Ngày xưa tôi quý mến anh cũng vì ở anh toát ra vẻ tự tin, lạc quan, trượng phu, rộng lượng. Nói chuyện với anh làm tôi vui vẻ, lạc quan hẳn. 

Nhưng bây giờ, tôi không còn nhận ra được người mà tôi từng thương yêu, kính trọng nữa. Vì con người anh là 2 mặt đối lập: tính tình nhỏ mọn, đàn bà, tự ti, tự ái, sĩ diện, gia trưởng (trước mặt mọi người anh hay ra vẻ có quyền, sai bảo tôi), bi quan, bốc đồng, bốc phét,… Những điều này, chỉ trong khoảng nửa năm trở lại đây, tôi mới bắt đầu nhận ra.

Nhưng tôi thực sự không còn can đảm để lấy anh, cho dù anh có hứa sẽ thay đổi đi nữa.

Tôi nhớ có 1 lần, tôi gặp 1 người bạn. Tôi tiếp chuyện và vô tình nhìn vào ánh mắt của người ấy. Tôi nhìn thấy sự chân thành và một cảm giác đặc biệt trong đôi mắt ấy. Lúc này tôi mới để ý, từ ngày quen nhau, khi tôi nhìn vào mắt anh, tôi không có được cảm giác như vậy.

Những ngày này, tôi đang cho anh một cơ hội để anh vui vẻ, phấn chấn và sửa sai. Nhưng tôi thực sự không còn đủ can đảm để lấy anh cho dù anh có hứa sẽ thay đổi đi nữa. Tôi chỉ nghĩ anh thay đổi thì tốt cho bản thân và gia đình anh.

Tôi không tin tưởng anh sẽ thay đổi hoàn toàn và thành người mà tôi có thể yêu được nữa. Tôi chỉ mong anh phấn chấn trở lại mà tu chí làm ăn và sớm lấy vợ. Để tôi có thể yên tâm rằng mình đã không hủy hoại một con người…

Tôi muốn nhờ các bạn tư vấn giúp, xem tôi có đánh giá đúng về anh không? Tôi đang buồn, thất vọng về anh và hoang mang vì tình cảm của mình quá các bạn ạ.

Chia sẻ