BÀI GỐC "Phụ nữ mà đi ngoại tình thì chẳng đáng một xu!"

"Phụ nữ mà đi ngoại tình thì chẳng đáng một xu!"

Hình như xã hội càng phát triển thì con người ta càng tự do. Tự do cả việc “lên giường” với người khác ngoài chồng/ vợ mình.

17 Chia sẻ

Tôi đã sai khi đem dã tâm, sự ích kỷ của mình để dành giật lại thứ đã mất (Phần cuối)

T.H,
Chia sẻ

Tôi ê chề nhục nhã khi bị chính những dã tâm, hành động của mình đập lại một đòn đau điếng. Tôi đã sai, đã quá thảm hại...

Một lần, tôi đã thủ thỉ với Hưng rằng: “Sao bên cạnh em, không bao giờ anh đòi hỏi "chuyện ấy". Lẽ nào, em không còn hấp dẫn nữa sao?”. Đáp lại câu hỏi của tôi, Hưng đưa ánh nhìn xa xăm, đáp lại chậm rãi: “Anh không muốn làm điều trần tục đó với em”.

Có chút chạnh lòng khi không nghe được những lời nói thật nhưng tôi biết mình đẹp, lộng lẫy và đủ sức hấp dẫn. Quanh tôi có biết bao chàng trai theo đuổi, họ không che dấu ao ước có được tôi. Ấy vậy mà người yêu cũ chẳng mảy may rung động.

Tôi đã tự huyễn hoặc mình, có lẽ anh tôn thờ tôi, không muốn tôi hoen ố, thiệt thòi khi chưa có một danh phận rõ ràng. Và chắc hẳn, đàn ông phải yêu nhiều lắm, tôn trọng và nâng niu nhiều lắm mới có thể kiềm chế được bản năng, ham muốn của mình.

Nếu đúng như những gì tôi nghĩ, thì chắc chắn tôi phải tìm cách để giành được anh. Tôi đã tìm đến kế sách để níu kéo, giành giật Hưng: “Em muốn có con với anh, không cần danh phận, chỉ cần chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như thế này thôi”. Ngay khi ấy, Hưng khá sốc nhưng vẫn điềm tĩnh đáp lại: “Anh cần thời gian suy nghĩ”.

Một tháng, hai tháng sau, thái độ của Hưng vẫn như vậy. Không gần gũi, cũng không lạnh nhạt, không cần mà cũng không xa lánh khiến tôi phát dại. Tôi quyết định tung “chiêu” cuối cùng trong chuỗi thủ đoạn của mình.

Tôi đã sai khi đem dã tâm, sự ích kỷ của mình để dành giật lại thứ đã mất (Phần cuối) - Ảnh 1.

Một tháng, hai tháng sau, thái độ của Hưng vẫn như vậy. (Ảnh minh họa)

Hôm ấy, tôi đánh liều gọi cho vợ Hưng, tự xưng là người yêu cũ của anh để hẹn gặp. Cô ta đồng ý chẳng cần do dự, nhưng chính cuộc gặp ấy đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi đã từng nghĩ mình là kẻ chiến thắng, rồi lại ngộ ra mình là người phụ nữ đáng thương hại. Chẳng phải chiến thắng oanh liệt gì, mà chỉ là kẻ được vợ chồng họ bố thí cho chút tình cảm mà thôi.

Buổi gặp của tôi và vợ Hưng không những diễn ra đúng hẹn mà còn có sự xuất hiện của anh. Chưa kịp để tôi lên tiếng, vợ Hưng đã nói: “chị H này, em biết mục đích chị đến đây là gì. Và em muốn cả anh Hưng có mặt ở đây để xác nhận với chị những điều em nói”.

Tôi cũng không sốc với thái độ của vợ anh, bởi bất kỳ người phụ nữ nào khi ngồi trước tình địch cũng không thể giữ được vẻ dịu hiền. Tôi cay cú trả miếng ngay từ đầu: “Ừ, cảm ơn em, chị xin lỗi nếu làm em buồn nhưng em có biết, chồng em cả năm qua vẫn qua lại nhà chị, và ngay cả đêm tân hôn của hai người anh ấy cũng ở cạnh chị không?”.

Trái với tưởng tưởng của tôi, vợ Hưng mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Trước đây, em đã nghĩ, chia tay chị, anh Hưng sẽ tiếc và nhớ lắm. Nhưng em đã nhầm, chị ngoài đẹp ra thì ích kỷ, hẹp hòi, nhỏ nhen và ấu trĩ đến khờ khạo”. Từng câu từng chữ của vợ Hưng khiến người tôi nóng ran, muốn nghẹt thở.

Tôi đã sai khi đem dã tâm, sự ích kỷ của mình để dành giật lại thứ đã mất (Phần cuối) - Ảnh 2.

Trái với tưởng tưởng của tôi, vợ Hưng mỉm cười nhẹ nhàng. (Ảnh minh họa)

Cô ta vẫn nhẹ nhàng nhấp ngụm nước và từ tốn nói: “Ngay từ đêm tân hôn của tôi, chị cố tình kéo anh ấy ra khỏi nhà là chị đã thua tôi rồi. Chồng tôi giận lắm, nhưng chính tôi bảo anh ấy đi, vì nếu chị có cơ sự gì, anh ấy sẽ day rứt, hối hận và suốt đời không yên lòng. Đêm tân hôn, chúng tôi có thể lùi lại 1 ngày, 2 ngày thậm chí 1 năm, vì chúng tôi có cả đời để sống cạnh nhau.

Còn ở thời điểm đó, chị như con mèo bị bỏ rơi, cần được vỗ về an ủi. Suốt năm qua, anh ấy vẫn qua lại nhà chị, chẳng qua là do tôi nói, vì tôi muốn tự chị phải hiểu điều cần làm và điều nên từ bỏ. Và tôi cũng muốn để anh Hưng thấy được bộ mặt và nhân cách cuối cùng của chị, để anh ấy có thể từ bỏ chị một cách bình thản. Mọi việc diễn ra ở nhà chị tôi đều biết, vì anh Hưng đều kể với tôi. Cả chuyện anh ấy không đụng vào chị, chị muốn có con với anh ấy nữa”.

Trời đất quanh tôi như sụp đổ, hóa ra tôi lại chính là nạn nhân trong những trò chơi của mình. Tôi chới với nhìn sang Hưng như muốn tìm một sự an ủi, một câu nói vỗ về từ Hưng. Nhưng đáp lại ánh mắt hoang mang của tôi anh lại nói: “Xin lỗi H nhưng em ích kỷ và nghĩ cho mình nhiều quá. Anh đã từng nghĩ, anh chỉ yêu mình em nhưng anh đã nhầm và đặt quá nhiều hi vọng, tình cảm vào em. Vợ anh mới là người phụ nữ anh cần, cô ấy có thể hi sinh vì người khác. Chính vì sự càn quấy, vô lý của em suốt một năm qua anh mới hiểu, vợ anh yêu anh, thương mẹ anh và biết nghĩ cho người khác đến nhường nào. Chuyện chúng ta đã là quá khứ, em hãy quên đi để làm lại đời mình, đừng làm phiền cuộc sống của bọn anh nữa”.

Tôi đã sai khi đem dã tâm, sự ích kỷ của mình để dành giật lại thứ đã mất (Phần cuối) - Ảnh 3.

Tôi ê chề nhục nhã khi bị chính những dã tâm, hành động của mình đập lại một đòn đau điếng. (Ảnh minh họa)

Tôi ê chề nhục nhã khi bị chính những dã tâm, hành động của mình đập lại một đòn đau điếng. Tôi đã sai, đã quá thảm hại đi đem dã tâm, sự ích kỷ của mình để dành giật lại một mối tình thứ vốn dĩ là của tôi nhưng tôi không hề trân trọng nên đã mất đi.

Tôi biết những điều mình nhận được là xứng đáng, nên chẳng dám xin lời động viên từ mọi người. Nhưng tôi thấy chán nản quá, tôi không còn đủ tự tin để đối mặt với bạn bè, người quen. Tôi có nên đi thật xa để làm lại cuộc đời mình không? Hay cố bám trụ ở đây trước mặt tình cũ để anh thấy tôi đã thay đổi?

Chia sẻ