Tôi bị ép cưới người đàn ông mình chưa từng gặp, đêm tân hôn anh chỉ nói đúng 1 câu khiến tôi mất ngủ cả đêm
Cuộc sống vợ chồng son của tôi diễn ra 1 cách tẻ nhạt, như những người lạ ở ghép chung nhà.
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ kết hôn với một người đàn ông chưa từng gặp mặt, không yêu, không hẹn hò, chỉ đơn giản là "con của người đã từng cứu mẹ tôi một mạng".
Ngày mẹ tôi đổ bệnh, bà mới kể về món nợ ân tình ngày xưa và lời hứa miệng giữa hai người phụ nữ: sau này nếu có con khác giới, sẽ se duyên cho chúng thành vợ chồng. Tôi tưởng chỉ là lời nói xã giao, ai ngờ mẹ coi đó là chuyện nghiêm túc, còn gọi là "chữ tín trả bằng cả đời người". Tôi phản đối, khóc lóc, thậm chí bỏ nhà đi vì lúc ấy tôi đã có bạn trai. Nhưng rồi 1 ngày, mẹ tôi đưa tôi 1 loạt ảnh bắt gặp con rể tương lai đi ra từ khách sạn cùng cô gái khác. Mẹ an ủi động viên rồi khuyên tôi: "Thằng K. (người đàn ông ấy) là người tử tế, đạo đức. Lúc yêu con có thể bị choáng ngợp vì những thứ lãng mạn, ngọt ngào nhưng đến lúc là chồng, con sẽ chỉ cần anh ta sẵn sàng dọn nhà, rửa bát nấu cơm lúc con bận, trông con đêm hôm lúc con mệt, đó mới là thực tế chúng ta cần".

Tôi chìm ngập trong cảm giác thất tình thất bại đến cả tháng, cho đến ngày mẹ tôi đổ bệnh, bà bị ung thư giai đoạn 3. Mẹ tôi nhập viện trong tình trạng yếu hẳn, bà chỉ nắm tay tôi và nói: "Cưới đi, mẹ không chờ được nữa, mẹ muốn yên tâm khi nhìn thấy con có chỗ nương tựa".
Tôi gật đầu đồng ý trong tâm trạng hỗn độn, từ chối gặp K., buông xuôi tất cả để mọi người quyết hết. Vì mẹ tôi yếu nên đám cưới cũng không tổ chức rình rang. Chồng tôi – người mà tôi được mai mối 31 tuổi, là kỹ sư, tính tình ít nói, sống cùng mẹ, bố mất từ sớm. Anh không hề chủ động tìm tôi trong suốt quá trình chuẩn bị cưới, chỉ xuất hiện đúng giờ để ký giấy tờ và chụp hình, cũng chẳng có một lời tỏ thái độ.
Ngày cưới, tôi mặc váy trắng, trang điểm thật đẹp, cười đúng nơi, chụp đúng góc nhưng trong lòng trống rỗng. Tôi không thấy hồi hộp, cũng không háo hức gì với đêm tân hôn. Lúc cùng anh bước vào phòng tân hôn tôi chỉ ước sao tất cả kết thúc nhanh để tôi được yên.
Tối ấy, sau khi gọi điện hỏi thăm mẹ tôi chuẩn bị đi ngủ. K. nhìn tôi: "Em có thể ngủ riêng nếu muốn. Chuyện hôn nhân này, anh không ép. Khi nào em muốn đi, anh sẽ là người mở cửa cho em ra".
Tôi ngồi im, tim bỗng đập mạnh. Không phải vì lời nói đó quá xúc động, mà bởi vì tôi không ngờ mình lại được đối xử tử tế đến vậy trong một cuộc hôn nhân sắp đặt. Anh không đụng vào tôi, không gượng ép, không đóng vai người chồng hoàn hảo, cũng chẳng đóng vai nạn nhân, chỉ lùi lại một bước đủ để tôi thở, nhưng cũng đủ khiến tôi suy nghĩ suốt đêm không ngủ nổi.
Cuộc sống vợ chồng son của tôi diễn ra 1 cách tẻ nhạt, như những người lạ ở ghép chung nhà. Chồng tôi rất quan tâm đến mẹ vợ, dù bận nhưng ngày nào anh cũng đưa đón tôi vào viện thăm bà. Tôi tránh anh từng ánh mắt, còn anh lại né tôi vài cái đụng chạm, kể cả là vạt áo.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi đổ bệnh. Tôi sốt cao, mê man cả ngày, tỉnh dậy lúc nửa đêm thì thấy anh gục bên giường, còn mẹ chồng đang loay hoay nấu cháo trong bếp. Chăn đã được thay, khăn được vắt khô, mọi thứ ngăn nắp và yên ắng lạ thường. Tôi hỏi anh vì sao lại chăm tôi như thế, anh chỉ nhìn tôi, nhẹ giọng: "Vì em là vợ anh!".

Tôi quay đi, nước mắt rơi mà không kịp lau. Sau khi khỏi ốm, tôi chủ động nấu 1 bữa thật ngon, nhiều món hơn mọi khi để căn nhà có không khí gia đình. Khi lấy đồ trong tủ bếp tôi làm rơi 1 chiếc hộp khác xuống đất, mọi thứ tung tóe ra sàn. Tôi vội vàng dọn rồi khựng lại vì 1 thứ không thể tin nổi: 2 bức ảnh nhỏ xíu (kiểu ảnh Hàn Quốc ngày xưa) của tôi hồi học cấp 2, sao lại ở đây?
Mẹ chồng từ đằng sau lên tiếng, bà cười tủm tỉm bảo tôi 1 sự thật: K. thích tôi từ lâu nhưng 1 lần sang nhà tôi chơi thì bắt gặp tôi đi chơi cùng bạn trai về. Anh ấy từ bỏ ý định và từ đó cũng chẳng yêu ai. Hóa ra đó là lý do anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Tôi có nên mở lời hỏi chồng không, tôi phải thay đổi thái độ thế nào để anh ấy hiểu thành ý. Tôi sợ nếu vồn vập quá anh ấy sẽ nghĩ không hay về tôi...