Tôi nghĩ Minh mang tôi ra để che mắt thiên hạ, tôi sẽ giúp anh ấy.
Người cha từng chê bai anh nay không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
Tôi ngỡ mình mạnh mẽ lắm, nhưng hôm ấy nước mắt cứ rơi, có lẽ do tâm sự với người lạ nên thoải mái hơn.
Họ cho rằng đây là "mối tình không môn đăng hộ đối", sợ con gái bị lừa gạt nơi đất khách.
Khi phóng to bức chụp quán cà phê, mắt tôi chợt khựng lại.
Tôi vốn chẳng tò mò mấy nhưng lúc cầm, không hiểu sao lại gõ 1 dãy số vào màn hình, còn kì lạ hơn dãy số đó chính là...
Tôi có chút chạnh lòng, không hiểu sao nghĩ đến chồng lại rơi nước mắt.
Tôi bật cười vì tưởng Khánh đang đùa. Câu nói ấy khiến mấy y tá cũng cười theo.
Tôi cười, rồi khóc nhưng phải đến đêm tân hôn, tôi mới thực sự hiểu vì sao mình lại may mắn đến vậy.
Cuộc sống vợ chồng son của tôi diễn ra 1 cách tẻ nhạt, như những người lạ ở ghép chung nhà.