Phép thử kỳ diệu

Theo Annaid Seyer/ PNO,
Chia sẻ

Khi tôi về đến nhà thì vợ tôi đang bày bữa ăn tối lên bàn. Tôi giúp vợ một tay và nói: “Anh có chuyện muốn nói với em”. Vợ tôi ngồi xuống, lặng lẽ dùng cơm, một lần nữa tôi lại thấy nỗi buồn trong khóe mắt của nàng. Và dường như tôi không biết làm sao có thể mở miệng, nhưng cuối cùng tôi cũng hết sức bình tĩnh cho vợ tôi biết rằng tôi muốn ly hôn. Vợ tôi không cắt ngang lời tôi mà chỉ im lặng ngồi nghe và khẽ hỏi: “Tại sao?”

Tôi cố tình né tránh câu hỏi, và điều đó đã làm vợ tôi tức giận, nàng ném đôi đũa đang cầm trong tay và lớn tiếng: “Anh không phải là một thằng đàn ông!”. Đêm đó chúng tôi không nói câu nào với nhau. Còn nàng thì khóc, và tôi biết nàng đang cố tìm chuyện gì đã xảy ra với hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi đã không cho nàng câu trả lời thỏa đáng rằng tôi đã trao trọn trái tim mình cho Jane và tôi không còn yêu nàng nữa, có hay chăng chỉ là thương hại mà thôi.

Và như mù quáng, tôi đã đưa nàng đơn ly hôn, trong đơn nêu rõ nàng sẽ sở hữu nhà, xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Vợ tôi giật lấy đơn và xé nát chúng ngay trước mặt tôi. Người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi nay trở thành người xa lạ, tôi cảm thấy có lỗi vì nàng đã phí tuổi thanh xuân vì tôi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác vì tôi quá yêu Jane. Cuối cùng vợ tôi đã gào khóc trước mặt tôi và đó là những gì tôi mong đợi. Với tôi, nàng khóc có nghĩa là nàng đã chấp nhận sự thật rằng chúng tôi không thể cứu vãn được hạnh phúc nữa và ly hôn là giải pháp tốt nhất.

Ngày hôm sau, tôi về nhà trễ, thấy vợ tôi đang ngồi viết gì đó. Tôi quá mệt vì cùng Jane vui vẻ cả ngày nên tôi chỉ muốn đi ngủ như không có chuyện gì đáng để tôi bận tâm ngay lúc này. Giữa đêm tôi tỉnh giất, vợ tôi vẫn còn ngồi ở đó, vẫn viết... nhưng tôi không quan tâm và quay mặt đi nơi khác rồi lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, vợ tôi đưa tôi đơn ly hôn, nàng nói rằng nàng không cần bất cứ cái gì của tôi, mà chỉ cần một tháng sống chung trước khi chia tay, nàng yêu cầu trong thời gian này hãy sống thật tốt với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Lý do của nàng rất đơn giản vì con trai của chúng tôi đang trong kỳ thi và nàng không muốn chuyện của chúng tôi làm ảnh hưởng tới thằng bé.
 
Chuyện đó thì quá dễ đối với tôi, nhưng nàng còn một yêu cầu nữa là trong một tháng này tôi phải bế nàng từ phòng ngủ ra đến cổng nhà mỗi ngày. Tôi nghĩ cô ta thật điên rồ, và nàng đang làm khó tôi trong những ngày cuối cùng ở bên nhau, nhưng rồi tôi cũng chấp nhận yêu cầu đó. Tôi nói với Jane về điều kiện để vợ tôi chấp nhận ly hôn, Jane đã ôm bụng cười và bảo tôi hãy làm như những gì vợ tôi yêu cầu.
 

Vợ tôi và tôi đã không có những đụng chạm da thịt nào kể từ khi tôi đưa đơn ly hôn cho nên khi bế nàng lên trong ngày đầu tiên cả hai chúng tôi hơi lúng túng. Con trai chúng tôi vỗ tay đi theo phía sau và hò reo: “Bố bế mẹ đi”, những từ ấy của thằng bé làm tôi chạnh lòng. Tôi bế nàng từ phòng ngủ qua phòng khách và đến cổng với đoạn đường hơn 10 mét còn nàng thì nhắm mắt và thỏ thẻ nói với tôi: “Đừng nói cho con trai biết về chuyện ly hôn”. Lúc ấy tôi cảm thấy rất buồn. Tôi đặt nàng xuống trước cổng nhà, rồi nàng đứng đó đón xe buýt để đi làm, còn tôi lái xe đến công ty.

Ngày thứ hai, cả hai chúng tôi cảm thấy khá dễ dàng, nàng khẽ sửa lại cổ áo và vuốt vuốt phía trước ngực tôi. Tôi thì cảm nhận được hương thơm từ chiếc áo nàng đang mặt. Tôi chợt nhận ra rằng, đã rất lâu rồi tôi không quan sát kỹ vợ mình. Tôi nhận ra rằng nàng không còn trẻ nữa, đã có rất nhiều vết nhăn trên khuôn mặt nàng và tóc nàng đã lấm tấm hoa râm, và dường như nàng đã hiểu tôi đang suy nghĩ gì và nàng nói khẽ: “Hôn nhân của chúng mình đã lấy đi những thứ đó từ em”. Trong giây phút ấy tôi tự hỏi rằng mình đã làm gì với nàng trong khoảng thời gian qua.

Ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư. Tôi bế nàng lên, tôi lại cảm nhận được một thứ tình cảm mà từ rất lâu tôi không cảm nhận được ở nàng, một người phụ nữ đã cùng tôi chung sống gần 10 năm. Và ngày thứ năm, ngày thứ sáu, thứ tình cảm đó dường như lớn dần thêm. Tôi đã không nói chuyện này với Jane. Tôi bế nàng ngày một dễ dàng hơn, chắc có lẽ ngày nào cũng vận động như thế nên tôi khỏe hơn.Vào một buổi sáng nàng đang lựa chọn đồ để mặt đi làm, nàng đã thử rất nhiều bộ đồ, nhưng không một bộ đồ nào vừa với nàng cả, vì những bộ đồ đó quá rộng với nàng. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng vợ tôi đã gầy đi rất nhiều và đó cũng là lý do tại sao mấy ngày gần đây tôi bế nàng nhẹ nhàng như thế.

Thình lình nàng bấu vào tôi… Dường như nàng đang đau rất nhiều và nàng ôm vào ngực mình, tôi vội ôm lấy nàng và nâng đầu nàng lên, ngay lúc đó con trai chúng tôi chạy vào và nói: “Bố, đến giờ bố bế mẹ ra cổng rồi!”. Đối với nó, việc nhìn bố bế mẹ mỗi buổi sáng là điều không thể thiếu trong cuộc đời nó. Vợ tôi vội chạy tới bên con trai và ôm nó thật chặt vào lòng với đôi mắt ứa lệ. Tôi quay mặt đi nơi khác vì tôi sợ rằng tôi sẽ thay đổi ý định vào phút cuối. Và rồi tôi bế nàng trong tay, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi qua phòng khách, nàng thì vòng tay ôm lấy cổ tôi, rất nhẹ nhàng và tự nhiên…tôi ôm nàng trong tay tưởng như ngày đầu chúng tôi kết hôn. Nàng gầy đi nhiều lắm, và điều đó làm tôi rất buồn. Ngày cuối cùng, tôi bế nàng trong tay mà đôi chân tôi dường như rất nặng nề tưởng chừng như không thể nào bước nổi. Con trai chúng tôi đã đi đến trường, nhà chỉ còn hai chúng tôi. Tôi bế nàng lên và nói “ Anh đã không nhận ra rằng, cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau”.
 
 
Tôi lái xe thẳng đến công ty, phóng vội ra khỏi xe và quên đóng cửa xe lại. Tôi sợ rằng, chỉ chậm trễ một giây là tôi sẽ thay đổi ý định của mình. Tôi lên lầu gõ cửa phòng Jane. Jane mở cửa phòng và tôi nói: “Xin lỗi Jane, anh không thể ly hôn”. Jane ngạc nhiên nhìn tôi giây lát rồi vội chạy đến đặt tay lên trán tôi: “Anh bị sốt à?” Tôi gạt lấy tay Jane và nói: “Xin lỗi Jane, anh không thể ly hôn. Cuộc sống hôn nhân của anh buồn chán vì vợ anh và anh đã không biết những chi tiết quan trọng trong cuộc sống vợ chồng, chứ không phải chúng tôi không còn yêu nhau. Đến bây giờ anh mới nhận ra rằng anh không chỉ cần bế cô ấy vào đêm tân hôn mà anh sẽ bế cô ấy mỗi ngày cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy”. Jane dường như tỉnh giấc, tát tôi một cái thật mạnh và chạy ra ngoài trong nước mắt. Tôi đi xuống lầu và lái xe đi, tôi ghé lại shop hoa trên đường về nhà, mua một bó hoa hồng thật đẹp để tặng vợ tôi, cô gái bán hoa đưa tôi tấm thiệp và bảo tôi viết gì vào trong đấy. Tôi mỉm cười và viết: “Anh sẽ bế em mỗi buổi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”.
 
Buổi tối hôm ấy tôi về đến nhà với bó hoa trên tay và nụ cười nở trên môi, tôi vội chạy vào phòng ngủ và thấy vợ tôi đã nằm chết trên giường tự bao giờ. Vợ tôi đã phải chống trọi với căn bệnh ung thư từ nhiều tháng nay còn tôi thì luôn dành thời gian bên Jane mà không hề hay biết điều gì. Vợ tôi biết rằng nàng sẽ sớm ra đi và nàng muốn bảo vệ tôi khỏi những miệt thị của miệng đời và ít nhất trong mắt con trai tôi, tôi là một người chồng hết mực yêu thương vợ.

Chính những điều ta tưởng chừng nhỏ nhặt và không quan trọng ấy trong cuộc sống sẽ quyết định mối quan hệ của chúng ta, chứ không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản hay tiền gởi trong ngân hàng. Những quan tâm chăm sóc nho nhỏ sẽ giúp cho cuộc sống lứa đôi thêm ý nghĩa hơn. Phải tìm thời gian để được ở cạnh người mình yêu quý, và phải luôn dành cho nhau những quan tâm, chia sẻ để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Hãy làm mọi thứ vì hạnh phục gia đình của chính mình.

Nếu bạn làm được điều đó bạn sẽ giữ được gia đình của bạn. Những người thất bại là những người không nhận biết được cách họ cần từ bỏ để đi đến thành công.

Chia sẻ