Tin nhắn thứ 11
Tôi và Nhật Hạ chia tay sau 10 tin nhắn. Từ đó không gặp nhau nữa, dẫu tôi biết nàng làm việc ở chỗ nào, nàng hay ăn sáng ở chỗ nào, cà phê ở chỗ nào và ở ngôi nhà nào.
Tôi không đếm thời gian hai đứa tôi quen nhau là bao lâu sau cuộc chia tay này. Bởi sự chia lìa vẫn xảy ra nhan nhản, không chừa bất cứ ai, thì chuyện tôi và nàng chia tay không phải là ngoại lệ. Cái khác của cuộc chia tay giữa tôi và Nhật Hạ lại bằng tin nhắn, và cả hai sau đó lại thật sự không gặp mặt nhau. Bởi trong một cuộc tình, người ta phải hẹn hò ở một nơi nào đó, để thở dài thở vắn, rồi mới nói: “Mình chia tay nhau nhé”.
Nàng bảo: “Em rất ghét ai đó xâm phạm tự do cá nhân của em”. Tất nhiên là tôi đồng ý, đồng ý như khi nàng đang cà phê với tôi, chuông điện thoại reng, ngay tức khắc nàng đứng dậy đi chỗ khác để nói chuyện. Tôi vẫn thường đọc những câu chuyện tư vấn trên các báo, các nhà tư vấn bảo rằng khi hai người yêu nhau, mà người kia vội vàng đi chỗ khác để nghe điện thoại thì chắc chắn rằng người ấy đang trao đổi chuyện gì đó với một đối phương khác, họ không muốn bạn nghe.
Để chứng tỏ rằng tôi yêu nàng, khi có điện thoại lúc đang bên cạnh nàng, tôi luôn nghe và trả lời điện thoại trước mặt nàng, bởi tôi chẳng có gì phải giấu che, ngay cả những cuộc gọi để trao đổi làm ăn. Bởi nếu tôi ra chỗ khác nghe máy thì nhìn ánh mắt của nàng, tôi biết nàng khó chịu thật sự.
Tôi đồng ý phải trả lời tin nhắn hoặc điện thoại của nàng ngay tức khắc, còn ngược lại thì tùy nàng. Tới cơ quan nàng, nàng bảo anh đứng ở ngoài cổng đợi, đừng có vào, bạn bè em nó nói. Nói chung là nàng sợ tôi xuất hiện trong đám đông của nàng.
Tối hôm đó tôi gọi điện thoại cho nàng, ngay tức khắc nàng tắt máy. Tôi suy đoán là nàng đang đi chơi với một người con trai khác. Tôi và nàng cùng chơi facebook. Cái trang mạng xã hội ấy đã lôi cuốn rất nhiều người vào cuộc, trong đó có cả tôi và nàng, có cả người con trai mà nàng hay hẹn hò tên Lâm. Chính vì facebook mà tôi biết ngoài tôi, nàng còn có một người đàn ông khác. Nàng và hắn hay tải và tặng cho nhau những bản nhạc tình sướt mướt, đại loại đó là cách dùng ngôn ngữ âm nhạc để thể hiện tình cảm.
Nếu chỉ có những bản nhạc tặng cho nhau thì điều đó cũng bình thường thôi, bởi ở trên facebook đã có nhiều trường hợp dẫu không add nick, dẫu không hề theo dõi nhau, nhưng chỉ cần vào trang tìm kiếm là có thể đọc hết những gì trên trang mà mình lưu. Có lẽ nàng sợ tôi sẽ khám phá ra nằng có điều bí mật gì đó, nên nàng dứt khoát không đưa tôi vào danh sách bạn bè của nàng. Còn tên con trai kia có tới hai trang facebook cũng đều được nàng add vào, từ đó nàng và hắn chuyện trò.
Thật ra thì tôi không hề tò mò chuyện nàng có bao nhiêu bạn trên facebook… Sự giải trí cá nhân chẳng xâm hại đến ai như thế cũng chỉ là tạo cho nhau niềm vui. Nếu không xảy ra câu chuyện sau buổi hẹn hò hôm ấy.
Chiều hôm đó nàng hẹn tôi cà phê ở Sunrise. Tôi và nàng thỉnh thoảng hay hẹn hò ở đây, vì đây là quán cà phê của khách sạn 5 sao, giá cả cao cho nên khách tới đây rất lịch sự, không ồn ào như những quán cà phê khác trong lòng phố. Nàng đến rất đúng hẹn. Nàng mặc chiếc áo pull màu vàng, chiếc áo rất đẹp làm tôn lên gương mặt rạng rỡ của nàng.
Không thể ngờ được hôm đó lại là cuộc gặp cuối cùng của hai đứa tôi, vì trời buổi chiều đang lồng lộng gió, còn nhạc đang trôi trong không gian là những giai điệu rộn rã làm cho lòng người trở nên vui vẻ. Hôm đó nàng cũng rất vui vẻ.
Tôi và nàng dự định sau cà phê sẽ đến Nha Trang Xưa, một quán ăn nằm trong một vườn cây với một hồ hoa sen và bao quanh là ruộng lúa. Ở Nha Trang Xưa chuyên bán những món ăn như bánh xèo, bánh căn, gỏi mít, cá rô chiên dòn. Bàn ăn lại đặt ở dưới những bụi chuối rất lãng mạng nên nàng rất thích. Nhưng hai đứa đã không tới Nha Trang Xưa vì nàng có một cuộc điện thoại. Nghe điện thoại xong, Nhật Hạ nói: “Em phải về chở mẹ em đi chùa. Hẹn bữa khác anh nhá!”.
Thành phố của tôi và nàng đang ở có 300 ngàn dân. Tôi đã thử làm phép tính về sự gặp mặt nhau của những người quen nhau, rồi cảm thấy để gặp một người quen trong đám đông ấy không hề dễ dàng. Cuộc sống phân cho mỗi người một công việc, rồi đi trên những con đường khác nhau, vào những quán ăn cũng khác nhau… cho nên gặp nhau là điều rất khó. Nhưng tôi đã gặp nàng tối hôm đó, sau khi nàng bảo nàng về chở mẹ đi chùa.
Tôi không bao giờ ghé tới Nha Trang Center, bởi chỗ này toàn bán thức ăn nhanh. Nhưng tối hôm đó có anh bạn từ Sài Gòn gọi điện: “Mày ra Nha Trang Center nhá”. Bạn bè thân lâu ngày mới gặp, là lấy xe ra khỏi nhà và đến chỗ hẹn.
Nàng đang ở trong một góc khuất của Nha Trang Center, nàng và Lâm đang đùa giỡn nhau, cả hai đang ăn món gà rán. Nàng vẫn mặc chiếc áo pull vàng vào buổi chiều hẹn hò với tôi. Nàng không hề thấy tôi. Như một tên săn ảnh trộm, tôi đã tiện tay đưa máy ảnh đang mang theo bên mình, zoom hết cỡ, chụp ảnh nàng và Lâm đang tình tự. Tôi rủ anh bạn ra quán nhậu, uống say. không biết tôi đã gặp nàng hẹn hò với người khác. Nửa đêm, nàng nhắn tin: “Em nhớ anh”. Tôi nhìn dòng chữ nàng nhắn mà buồn như không thể buồn hơn.
Vậy là tôi và Nhật Hạ chia tay sau 10 tin nhắn. Tôi và nàng không có duyên nên trên mọi nẻo đường cả 6 tháng ròng không hề gặp nhau. Nhớ nàng, tôi vào Nha Trang Center xem thử nàng có ăn gà rán với tình yêu của mình không, vẫn không thấy. Rồi một hôm tình cờ gặp một cô bạn của nàng, cô ta nói: “Nhật Hạ sắp lấy chồng”. Tôi gật gù, không hỏi tiếp, chỉ đoán là nàng sẽ lấy anh chàng nàng đã tặng những bản nhạc tình trên facebook.
Dẫu tôi vẫn theo cái cách mà những nhà tâm lý vẫn thường khuyên nhủ trong chuyện tình yêu: “Yêu người nghĩa là mong cho người mình yêu hạnh phúc”. Nhưng chỉ nghe tin Nhật Hạ sắp lấy chồng, trái tim của tôi sao trở nên đau đớn một cách kỳ lạ.
Tôi chuẩn bị yêu người khác, bởi con người ta không thể ôm mãi một mối tình không thành, mà người mình yêu xưa cũ kia chắc đã lãng quên mình, chắc đang vui mừng bên cạnh người yêu mới. Vậy mà đã 6 tháng trời trôi qua từ ngày tôi và Nhật Hạ chia tay bằng 10 tin nhắn. Tôi cũng không vào facebook của nàng nữa, để khỏi tò mò, tôi áp dụng chế độ không hiển thị cái facebook của nàng trong nhật ký của tôi. Nghĩ cho cùng thì nàng chỉ là một người xa lạ, nàng bước vào đám đông của nàng, còn tôi bước vào đám đông của tôi, vậy thôi.
Tin nhắn thứ 11 hiện lên trên máy tôi vào buổi chiều mưa mùa: “Em gặp anh được không? Hiện em đang ở trên tầng 3 cà phê Mimosa”. Tôi đoán là nàng gởi cho tôi giấy mời đám cưới, nhưng nếu gởi giấy mời đám cưới nàng nhờ ai đưa cũng được, tại sao phải hẹn hò?
Nàng ngồi khuất trong bóng tối. Trên bàn là một cành hoa lan màu tím, bên cạnh nàng là một ly rượu. Tôi hỏi: “Em không đi với Lâm à?”. Nàng nói: “Lâm lấy vợ rồi”. Tôi gọi một ly rượu, uống cạn. Tôi gọi ly rượu nữa, chuẩn bị uống cạn. Tôi nghe như tiếng dây gàu chạm vào thành giếng, âm thanh đang vọng… Nàng đang khóc, tôi không hiểu đang khóc vì bị phụ tình hay muốn nối lại sợi dây gàu tôi đã thả xuống giếng? Nhưng lạ kỳ, tôi đã từng yêu nàng, còn bây giờ thì tôi nhìn nàng khóc như nhìn vào đám đông.