Thì ra bạn trai đã biết mình từng bị mù
Mình đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Mình biết ơn chị nhưng mình cũng đang mặc cảm vì đã lấy quá nhiều thứ từ chị.
Dù là nữ nhưng từ nhỏ mình đã rất hiếu động, hay nghịch giống các bạn nam. Năm mình 6 tuổi, mình đã bị bỏng trong 1 trận cháy do hùa theo các bạn đốt đống rơm trước nhà. Sau trận cháy ấy, mình bị bỏng 1 số nơi trên cơ thể. Nhưng đau đớn nhất là giác mạc của mình bị tổn thương nghiêm trọng, từ đó mình không còn khả năng nhìn nữa.
Sau đó mình được cho vào danh sách những người cần nhận giác mạc. Nhưng có quá ít người hiến giác mạc còn những người cần lại vô cùng nhiều. Vì vậy mình vẫn chưa thể có được giác mạc hiến tặng dù đã đợi rất lâu.
Mình đã đi học dù không thể nhìn thấy gì. Mình tập làm quen với chữ nổi và tưởng tượng ra những sự vật mà mình chưa từng được tận mắt trông thấy. Tuổi thơ của mình là những ngày làm bạn với bóng tối. Nhưng dù hoàn cảnh khó khăn và bản thân thua kém bạn bè thì mình vẫn rất cố gắng trong học tập vì thế thành tích học tập của mình luôn đứng nhất nhì trong lớp khuyết tật.
Khi học xong cấp 3, mình tham gia 1 số câu lạc bộ dành cho người khuyết tật. Ở đó mình đã gặp 1 người chị, chị ấy tên Linh. Chị Linh là thành viên của 1 nhóm từ thiện, chị thường xuyên đến sinh hoạt cùng câu lạc bộ khuyết tật của mình dù chị hoàn toàn khỏe mạnh.
Mình tập làm quen với chữ nổi và tưởng tượng ra những sự vật mà mình chưa từng được tận mắt trông thấy. (Ảnh minh họa)
Mình rất hay tâm sự với chị, có lẽ vì chị và mình trạc tuổi nhau. Đối với mình, chị giống như 1 người chị gái. Mỗi lúc mình buồn, mình tuyệt vọng và tự ti, chị đều an ủi động viên mình và còn nói nhất định sẽ có ngày mình được hiến giác mạc, lấy lại ánh sáng.
Chị Linh nói đúng. Cách đây tròn 2 năm, mình nhận được 1 cuộc điện thoại thông báo đã có giác mạc cho mình. Khi đó mình đã hạnh phúc đến mức cả đêm chẳng thể ngủ được. Mình thao thức chỉ để hình dung ra khuôn mặt của tất cả những người thân yêu và tất cả những gì mình chưa từng được thấy.
Và tất cả đã thành hiện thực. Đối với mình, việc được nhìn thấy giống như 1 kỳ tích. Nhưng điều khiến mình bất ngờ là người hiến giác mạc cho mình chính là chị Linh. Mình đã rất sốc khi biết chị qua đời sau 1 vụ tai nạn giao thông. Trước đó chị có đăng kí hiến tạng và chị có nguyện vọng được hiến tặng giác mạc cho mình. Từ đó, mình đã tự nhủ sẽ dùng đôi mắt của chị để làm tiếp những việc vẫn còn dang dở mà chị để lại.
Cách đây 8 tháng, khi mình đang ở quán cà phê thì có 1 người đã đến hỏi mình: “Xin lỗi, tôi nhìn cô rất quen. Tôi có biết cô không?”. Mắt mình mới sáng trở lại nên mình không tiếp xúc với nhiều người, vì vậy mình chắc chắn không quen anh. Lúc ấy anh đã xin được ngồi cùng bàn với mình vì dù sao cả 2 cũng không có ai để uống cà phê cùng. Mình và anh quen nhau từ đó.
Thì ra anh đã biết về việc mình từng không nhìn thấy được. (Ảnh minh họa)
Mình nói chuyện với anh rất hợp, vì vậy sau 3 tháng quen biết, anh đã thổ lộ tình cảm với mình. Khi yêu nhau, mình ít khi hỏi về chuyện cũ của anh. Phần vì sợ anh nghĩ mình vô duyên, phần lại chưa từng yêu nên không biết phải bắt đầu thế nào. Nhưng cũng có những lần bạn trai buột miệng nói đã từng yêu và cô gái ấy đã rời xa anh.
Còn chuyện của mình, thú thật mình chưa từng nói với anh. Mình chỉ nói rằng trước kia mình đã từng không nhìn được nhưng nhờ có sự giúp đỡ của 1 người nên mắt đã sáng trở lại. Hôm nay là ngày giỗ của chị Linh, mình quyết định sẽ nói cho anh biết chuyện quá khứ của mình và kể anh nghe về người ân nhân đã từng giúp đỡ mình.
Khi đến nhà chị Linh, mình chào hỏi mọi người và chuẩn bị giới thiệu người yêu cho bố mẹ chị biết. Nhưng mình còn chưa kịp nói gì thì bố mẹ chị đã ra ngoài nắm tay người yêu mình rất thân thiết. Mẹ anh thấy mình bất ngờ liền quay sang nói: “Đây là bạn trai trước kia của Linh, 2 đứa quen nhau à?”.
Mình đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Thì ra anh đã biết về việc mình từng không nhìn thấy được và cũng biết chị Linh đã hiến giác mạc cho mình nhưng lại che giấu. Khi mình hỏi thì anh chỉ giải thích rằng anh muốn tìm hiểu mình là người thế nào mà chị lại tặng cho mình giác mạc. Chính anh cũng không thể ngờ rằng sẽ có tình cảm với mình, sợ mình lăn tăn nên anh mãi chưa dám nói.
Mình rất biết ơn chị Linh vì chị đã làm 1 việc quá cao cả đối với mình. Nhưng càng cảm thấy áy náy với chị khi chỉ có thể cảm ơn chị lúc chị không còn nữa. Giờ đây mình lại đang yêu bạn trai của chị, mình cảm thấy mình đã lấy quá nhiều thứ từ chị. Mình nên làm gì đây?